Chuyện là vậy. Nàng không có lỗi. Giá mà nó xảy ra, nàng cũng không có lỗi. Nàng yêu anh và anh mến nàng, nàng biết rõ. Cả anh nữa. Khi anh chủ động đề nghị là anh đã hoàn toàn ý thức tình thế. Trách nhiệm do anh nhận lãnh. Nàng có quyền, toàn quyền thụ hưởng niềm hạnh phúc ấy. Không ai trách nàng được...
Đôi bận nàng cũng tự nhủ: Hình như chúng nói đúng thật, mình… ngu quá xá, việc quái gì nhịn? Mình có phải loại "tiên thiên bất túc" hay là Thần, là Thánh gì đâu? Lí ấy thôi thúc, ám ảnh nàng qua những đêm đông dằng dặc cô đơn, những ngày cơ thể chuyển mình báo tin trứng rụng. Cái thôi thúc khiến nàng phải vùi đầu xuống gối, cắn chặt mép chăn, người rung lên từng đợt. Ấy vậy, nhưng qua cơn, tính nhát nhúa, ngần ngại, e dè cố hữu lại trở về. Tính ấy khiến những người đàn ông có ý với nàng đâm nản. Với họ, nàng không đủ xinh đẹp (hoặc giàu có) để nuôi lớn đức kiên trì, nhẫn nại, nàng lại không đủ mạnh dạn, quyết đoán để khuất phục, để không cho họ chạy thoát mỗi khi cơ hội đến gần. Nói gọn, nàng thuộc tuýp người kém năng động, lạc hậu và cổ hủ trong chốn tình trường: "Hèn gì ế! Hèn gì bị… chồng chê, chồng bỏ!". Không hiếm kẻ ác khẩu tìm đường nói vụng. Biết làm sao được, trời kêu ai nấy dạ. Biết mình ngu, nhưng không có cách nào để thoát ngu - ấy là bi kịch của nàng…
Lũ bạn hay chuyền câu cửa miệng: "Giỏi săn, dở rình… Rình", theo ý chúng nó, tức chờ cơ hội đến mà chộp lấy. Rõ. Với loại kém năng động như nàng, chỉ có đường… chờ cơ hội, một cơ hội tốt cho "hạt ước muốn" nảy mầm thành "cây hiện thực". Anh, anh chính là cơ hội. Hay nói chính xác hơn, buổi chiều ấy chính là cơ hội. "Anh muốn dành cho em một buổi chiều hạnh phúc…" - Miệng anh đã nói thế. Có thể tin nơi anh. Anh là người đáng tin nhất trong số những đàn ông mà nàng từng gặp. Và - quan trọng hơn - nàng yêu anh. Cho dù anh không (hay chưa) yêu nàng thì có làm sao. Tình yêu đơn phương vẫn cứ là… tình yêu, nếu không muốn nói nó còn dữ dội, cuồng nhiệt hơn trong thôi thúc tiếp cận, chiếm hữu người mình yêu. Anh mến nàng, anh có thiện chí với nàng, vậy là quá đủ. Đừng đòi hỏi cao quá. Ai muốn được tất cả sẽ không được gì cả. Kinh nghiệm dạy nàng như thế. Kinh nghiệm ấy, nàng đã tích lũy bằng cả cuộc hành trình dài dặc, ba chìm bảy nổi sáu lênh đênh của mình…
"Thằng khốn nạn ba đời chín kiếp" mà lũ bạn hằng đem rủa xả ấy là (chính xác hơn: đã từng là) chồng nàng, là cha của con nàng. Một sự thực, mặc dù nàng luôn muốn quên, muốn chối bỏ sự thực ấy. Ác nỗi, ở đời, cái gì càng cố nhớ thì càng dễ quên và càng cố quên lại càng… dễ nhớ. Cứ nhìn mặt con trai là nàng lại thấy hắn, cho dù nàng luôn mồm bảo: "Nó là con riêng, con ngoại tình"… và luôn nổi khùng mỗi lúc có người quen buột mồm khen nó "giống cha"! Biết mình vô lí, nhưng không sao kìm được; bởi những lời khen ấy giống hệt lưỡi dao cứ cứa đi cứa lại vào một vết thương vô hình khuất lấp bên trong, đau nhói! Nàng biết, mình đang cố trốn chạy thực tại, cố trốn chạy, lấp liếm, phủ nhận sai lầm của chính nàng. Hắn là sai lầm của chính nàng. Một sai lầm chết người, chắc chắn thế. Khổ nỗi, cái "sai lầm" ấy cao lớn, đẹp trai và miệng lưỡi ngọt thật. Ngọt đến mức nàng chỉ còn đủ sức làm một con ruồi tội nghiệp nhắm mắt lao theo, lao theo… Và, khi tỉnh mộng, mới cay đắng nhận ra, mình chỉ là một con ruồi. Hơn nữa, không phải con ruồi duy nhất…
Nàng không phải con ruồi duy nhất, ấy mới là điều cay đắng nhất. Ác nỗi, sự thật kia không mở ra theo kiểu đánh bài ngửa một lần. Nó cứ nhẩn nha, nhỏ giọt, thản nhiên tiếp cận cùng nàng theo cung cách của… bom nổ chậm. Những quả bom mà mỗi lần phát nổ là một bận tan hoang trên cuộc hành trình ác mộng ngắn ngủi mà nàng cùng hắn đồng hành. Lần thứ nhất, nàng như hóa đá khi trông người phụ nữ trạc tuổi nàng giọt ngắn giọt dài mếu máo van xin nàng buông hắn bởi cô ta và hắn đã… có con! Hóa ra, đứa bé được sinh đúng vào cái đêm tân hôn của nàng và hắn, đẹp chưa? Xóm làng xúm đông xúm đỏ, còn hắn - không biết vô tình hay cố ý - chẳng thấy tăm hơi. Đương nhiên, đối mặt cùng những căn vặn về sau, hắn chối đây đẩy, chỉ còn thiếu nước chỉ lên… mộ mẹ mà thề độc.
Chuyện xem như chìm xuồng, nhưng nàng thừa biết (và tất cả cũng thừa biết) không lửa làm sao có khói? Có điều, bản chất con người vốn ích kỉ, sự an nguy của mình, của thân nhân mình, của cộng đồng mình vẫn là số một. Ván đã đóng thuyền, còn nói năng chi được nữa, làm to chuyện để rồi chịu cảnh lấy nhau ba tháng đã… góa chồng sao? Lần ấy, nàng đã tận dụng cái ưu thế pháp lí (có cưới xin, có đăng kí kết hôn) của mình để đuổi tình địch ra khỏi cửa, bỏ ngoài tai mọi lời van xin, nài nỉ. "Thắng lợi" nhưng "cảm giác hậu kì" thật cay đắng, nhục nhã và ân hận. Tuy vậy, nàng còn chưa biết, chưa hề biết, cái ưu thế kia nàng sẽ còn phải đem ra tận dụng không chỉ một lần…
Điều bỉ ổi nhất là hắn luôn luôn về phe, luôn liên minh cùng nàng trong những pha tận dụng ấy. Rất tác dụng, nhưng sau đó tởm lợm, buồn nôn không để đâu cho hết. Nàng cảm thấy như mình đang thực sự đồng lõa cùng hắn. Biết sao được, con trai nàng mới lên ba tuổi. Giờ nàng có không cần hắn thì con nàng vẫn cần cha. Hãy tự an ủi: Ta không giành chồng cho mình mà giành… cha cho con! Phải! Nàng là một đứa trẻ không cha. Nàng đã thấm đòn những tủi cực, khao khát, nhọc nhằn của một đứa trẻ không cha. Hay hớm gì chuyện lặp lại của một "lịch sử mồ côi" - huống chi đây lại là kiểu "mồ côi nhân đôi", tức thị góa bụa + mồ côi? Hơn nữa, với vợ con, hắn mềm mỏng lắm, dịu dàng lắm…
Mà cũng không riêng với vợ con, với tất cả mọi người, hắn luôn mềm mỏng, dịu dàng!
*
Cái sự "mềm mỏng, dịu dàng" đã "đốn ngã" mẹ nàng trước tiên. Phải nói bà cụ cực kì khó tính, gia trưởng và phong kiến. Nàng muộn chồng một phần cũng bởi cái khó của mẹ. Trước hắn, không ít chàng rắp ranh trước ngõ vài ba hôm đã phải rút lui, ngán ngẩm chào thua cái pháo đài - gần như - bất khả xâm phạm ấy. Vậy mà hắn hạ được. Hạ được ngay cả khi bà cụ đã có ấn tượng ban đầu không lấy gì khả quan về hắn: "Thằng này đàn ông mà mềm như bún; coi chừng thiếu nết trung thực". Ấn tượng ấy, không ngờ lại thành một lời tiên tri thật sự. Nhưng đó là chuyện về sau. Còn bây giờ, cái pháo đài của cụ cứ nay bị dỡ một viên gạch, mai bị xeo một tảng đá bằng chiếc đòn nhẫn nhục, đôi tay khéo đoán, chìu ý bề trên cùng những lời có cánh tế nhị ân cần luôn đặt đúng chỗ, đúng nơi! Pháo đài của cụ bị "đổ"; điều mà chính cụ cũng không ngờ tới khi cụ buột mồm: "Thấy nó tội quá. Thiệt tình, tao cũng không biết". Đương nhiên, cụ đổ thì nàng đổ, bởi nàng thấy hắn còn tội hơn nữa.
Nói thật, nàng không yêu hắn lắm, nàng thương hắn nhiều hơn. Nhầm lẫn giữa thương và yêu, đó là một ngộ nhận - cũng thuộc loại chết người - mà sau này nàng mới vỡ ra. Khêu gợi lòng thương hại, là một chiêu thức thuộc hàng… tán gái độc chiêu. Cái độc chiêu ấy, muốn thành công, cần có sự hỗ trợ của kĩ năng mềm mỏng, dịu dàng. Và nhẫn nhục. Phải, nhẫn nhục. Ai có thể không động lòng khi mắng chửi, cạnh khóe, nặng nhẹ thế nào "đối tác" cũng cứ nhũn chi chi như thể… không nghe. Ai lại gỗ đá cho đành trước cảnh một thằng trai chưa vợ đang tuổi ăn chơi lại sẵn sàng lăn xả, không nề hà bất cứ công việc sang, hèn, nặng, nhẹ nào nơi nhà bạn gái mỗi bận đến chơi. Và quan trọng là không đòi hỏi. Phải, không đòi hỏi bất cứ điều gì sau khi đã xắn tay áo mà cày…
Sau này, khi đã đắng chán đắng chê vì những quả bom lừa thuộc hàng siêu ngoạn mục, đôi lúc tủi thân quá nàng chợt nghĩ liều. Có phải chỉ mình mình đâu? Cả thiên hạ cùng bị. Không sai. Nói "cả thiên hạ" thì hơi quá, nhưng chắc phải đến một nửa hoặc hai phần thiên hạ. Những "thiên hạ" có tiếp xúc, làm ăn hoặc dan díu nợ nần với hắn. Nói thế có nghĩa những nợ nần mà nàng đối mặt không chỉ nợ tình mà còn là nợ… tiền. Đủ kiểu tiền: Tiền vay mượn, tiền hùn vốn làm ăn, tiền nợ mua hàng, nợ công lao động làm thuê v.v và v.v… Cái ưu thế pháp lí giờ thành phản tác dụng nhiều hơn tác dụng, bởi nợ tiền thuộc loại nợ thanh thiên bạch nhật, chứng cứ hẳn hoi, không dễ chối như nợ tình. Đồng tiền liền khúc ruột, của đau con xót nên khi mất tiền người ta nóng lắm. Chối cãi vớ vẩn là u đầu ngay. Đã không chối được, đương nhiên người ta vin vào cái lí: "Chồng vợ sống chung, chồng lỡ… đạp bể bánh tráng vợ phải đền", để "đục" nàng. Phải: "Nó vay tiền làm ăn, thành công thì cùng hưởng, thất bại phải chung lo, sao lại phủi tay?". Đương nhiên, cái lí-pháp-lí mong manh "vay mượn không đồng thuận" khó bề đương cự lại những lí lẽ vừa luật, vừa lệ cộng thêm nội hàm đạo đức đanh gọn, sa sả như dao chém thớt kia. Giả sử có cầm cự được lâu mau thì cũng phải trơ gan mà vuốt mặt không kịp những lời lẽ khó nghe, tạt xối như nước vòi phun: "Đồ lừa đảo! Mày xúi chồng mày đi lừa người khác về ăn! Ăn của ấy rồi nghẹn, rồi sặc, rồi trời tru đất diệt nghe con". Những lời nguyền cứ âm u rền rĩ giữa đêm khuya, the thé rợn người chen chạng vạng hoặc đứng bóng ban trưa nghe hãi không chịu được. Hãi đến mức con nàng khóc thét. Hãi đến mức nàng phải cắn răng kí giấy bán nốt ngôi nhà mới xây khi trong nhà đã không-còn-gì-để-bán. Đó là chuyện cuối cùng nàng còn có thể làm được - như một nỗ lực tuyệt vọng để thoát ra, chạy trốn ám ảnh của những lời nguyền…
*
Anh muốn cho em một buổi chiều hạnh phúc…
Là anh biết, anh "đọc được" khao khát trong đôi mắt nàng. Là vòng tay một người đàn ông. Phải, vòng tay một người đàn ông mà nàng có thể yêu thương, tin tưởng, sẻ chia. Anh chính là - hay gần như chính là - người đàn ông mà nàng có thể sẻ chia. Tình yêu ư? Đòi chi "tiêu chuẩn năm sao" ấy. Nàng không thích, không dám mơ mộng hão. Anh thương nàng, vậy là quá đủ, yêu đương khỏi tính. Ừ, hơi ấm vòng tay một người đàn ông. Nàng khao khát, bao năm khao khát cái hơi ấm có khả năng phủ định, cho ra rìa mọi hơi ấm kia. Và - nó lại càng hấp dẫn bởi được gia thêm hương vị vụng trộm, phiêu lưu của… trái cấm cuối mùa! Phải, trái cấm, cho dù có cuối mùa cũng vẫn ngọt ngon, không nếm sẽ phí đời. Đời nàng đã lãng phí nhiều rồi, không nên để phí thêm nữa! Kể thì lương tâm cũng có cự nự chút đỉnh về chuyện anh là cây có chủ; thế nhưng lũ bạn đã từng có câu thần chú giúp nàng đối trị cùng "món lương tâm" chúa hay rách việc, lôi thôi: "Đào đâu ra "đồ xịn" vô chủ? "Hàng có chủ" mà xơi được mới là cao tay ấn, mới "phê"! Xem như "thế Thiên hành đạo", thực hiện công bằng xã hội; của ngon sao chỉ hưởng mỗi một người".
Đúng! Của ngon sao chỉ hưởng mỗi một người, bất công và vô lí quá! Ừ, cho là nàng sinh ra dưới ngôi sao xấu, nàng vô phúc, còn vợ anh là người có phúc, nhưng giờ nàng chỉ "xin một miếng" trong cái "quả phúc" tròn to của chị. Phải, một miếng. Chỉ một miếng thôi.
Mà không! Hình như có sự nhầm lẫn ở đây. Chính xác, không phải nàng xin. Nàng chưa xin cái gì cả. Đây là anh đề nghị. Anh chủ động. Đương nhiên, anh chịu trách nhiệm. Anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm - cả với vợ anh lẫn với nàng. Có sai là anh sai, nàng không phải dự phần. Mà… "trai năm thê bảy thiếp", cái trách nhiệm ấy chắc cũng không có gì quá to tát đến mức phải bó tay đối với kẻ khéo léo, tài hoa và bản lĩnh như anh. Thế giới này, đàn bà đi "ăn vụng" là "trọng án"; nhưng đàn ông ăn vụng lại là… chuyện nhỏ, vô tư! Nàng nhớ đến chồng mình - thật không đúng lúc! Nợ tiền thì thiên hạ đòi đâm, đòi giết, nhưng nợ tình thì không thiếu kẻ chặc lưỡi, bâng quơ: "Ừ, thì đàn ông mà; như cái gậy ăn mày". Hiếm ai biết rằng "cái gậy ăn mày" ấy đã bao phen dằm nát trái tim nàng. Và - cũng thật không đúng lúc - trong một buổi chiều đẹp như mơ thế này, kí ức nhói đau bỗng nhiên lại dội lên, thắt ngang lồng ngực khiến mắt nàng nhòa đi. Nàng run run quờ tay túi xách tìm khăn và đồ trang điểm. Không, nàng không cần đồ trang điểm. Nàng đang tìm chỗ bấu víu: một cái giá, một cột trụ - hay thứ gì đó đại loại - có khả năng chống đỡ cho buổi chiều hạnh phúc đang chao nghiêng trước mắt nàng.
*
- Vào đi em…
Cửa mở. Phòng nhỏ, ấm cúng. Nến trắng và hoa hồng. Và champagne. Và giường nệm trắng muốt, âm nhạc dặt dìu, lãng mạn và tình tứ. Bước chuẩn bị hoàn mỹ, điệu nghệ, không thiếu không thừa cho một buổi chiều hạnh phúc. Chỉ cần nàng dấn thêm một bước, một bước nữa thôi. Qua cánh cửa này cổ tích sẽ thành hiện thực. Tất cả sẽ là của nàng. Cả không gian ấm cúng. Cả âm nhạc, nến trắng và hoa hồng thường hiển hiện trong những giấc mơ nàng kể anh nghe sẽ là của nàng. Mà không quan trọng, đáng nói nhất là anh, anh sẽ là của nàng. Cho dù chỉ một đêm thôi thì cũng là một đêm của nàng, trọn vẹn của nàng. Đã bảo nàng không cần nhiều, nàng chỉ xin một miếng…
Hốt nhiên, lại một cơn đau thắt ngực. Lần này thì nó dữ dội hơn khiến nàng oằn người, co rúm. "Sao thế em?". Giọng anh vỗ về pha chút âu lo. Nàng run rẩy gỡ cánh tay quàng ngang eo đầy ấm áp và tự tin của anh, thảng thốt:
- Xin lỗi anh, em… không thể. Em… phải về…
Truyện ngắn của Y Nguyên
Đăng nhận xét