Lãnh đạo đang đứng tại cửa khách sạn chờ xe. Hốt nhiên, lãnh đạo "ô hô" một tiếng rồi ngã lăn xuống đất. Xe cấp cứu đưa lãnh đạo vào bệnh viện, tim của lãnh đạo đã ngừng đập.
Kết quả khám nghiệm công bố rộng rãi, Tiểu Mã, lái xe của lãnh đạo là người đầu tiên đứng dậy phản đối:
- Nói tầm bậy tầm bạ! Lãnh đạo của chúng ta rất gan dạ, làm sao có thể khiếp sợ mà chết chứ? Hôm ấy tôi vừa dừng xe trước mặt lãnh đạo, lãnh đạo bèn ngã vật xuống. Lẽ nào tôi lại là người làm cho lãnh đạo sợ chết khiếp ư?
Không chỉ cấp dưới của lãnh đạo không tin vào cách nói của bệnh viện, mà dân chúng toàn thành phố cũng đều cho rằng cái chết của lãnh đạo nhất định có nguyên nhân khác. Lãnh đạo làm sao lại có thể khiếp sợ đến chết chứ? Lãnh đạo rất gan dạ mà, đầu đường cuối ngõ đều rôm rả bàn tán như vậy.
Thoạt đầu, mọi người hoài nghi lãnh đạo bị ngộ độc rượu cồn. Bây giờ chuyện uống rượu giả dẫn đến chết người quá nhiều.
Song một cuộc hóa nghiệm cho biết: Độ nguyên chất của "Mao Đài" trong cơ thể lãnh đạo là 99,99%, cũng có nghĩa nói rằng, rượu mà lãnh đạo uống là "Mao Đài Quý Châu" chính hiệu, tuyệt đối bảo đảm.
Mọi người lại hoài nghi thân thể của lãnh đạo có bệnh tật gì, ví dụ cao huyết áp hay bệnh tim gì đó. Nhưng bệnh viện nói: Lãnh đạo huyết áp hơi cao, thận hơi suy, song không dẫn đến mất mạng. Nếu như không phải bị kinh sợ mãnh liệt thì lãnh đạo chưa thể chết.
Mặc dầu bệnh viện thề thốt này nọ, chứng lý sắc bén, song tiếng nói, dư luận hoài nghi vẫn không hề chấm dứt.
"Ai mà không biết tên tục của lãnh đạo được gọi là "Tôn gan lì" cơ mà. Làm sao mà lại bị khiếp sợ đến chết chứ?" - Một người nông dân vừa cày ruộng, vừa nghi hoặc hỏi.
Sự hoài nghi của mọi người về nguyên nhân cái chết của lãnh đạo làm cho danh dự của bệnh viện bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Rất nhiều người cho rằng, một bệnh viện mà đến nguyên nhân cái chết của bệnh nhân cũng không điều tra rõ ràng, thì trình độ điều trị còn thấp đến mức nào nữa?
Thời gian kéo dài, giám đốc bệnh viện rất lo lắng. Giám đốc bệnh viện nói: "Đúng là lãnh đạo chết vì khiếp sợ, các vị lẽ nào lại không tin chứ?".
Giám đốc bệnh viện tìm gặp Tiểu Mã, lái xe của lãnh đạo.
Giám đốc bệnh viện hỏi Tiểu Mã: "Anh xác định trước khi chết, lãnh đạo không có biểu hiện gì khác thường phải không?".
- Không có! - Tiểu Mã nghĩ một lát rồi đáp - Khi ấy, tôi lái xe đến trước mặt lãnh đạo, lãnh đạo đang cười nói với người khác mà. Tôi bèn ấn còi một tiếng, sắc mặt của lãnh đạo bèn thay đổi, sau đó ngã vật xuống.
- Có phải tiếng còi xe của anh kêu quá to, làm cho lãnh đạo hoảng sợ không?
- Ừ! Đúng rồi! - Tiểu Mã đột nhiên nói - Hôm ấy, lãnh đạo gọi điện thoại cho tôi, nói cần dùng xe, nhưng khi ấy xe của tôi đang bảo dưỡng ở trong xưởng sửa chữa. Tôi sợ lãnh đạo nóng ruột, bèn mượn xe của một người bạn đi đón lãnh đạo… Còi của chiếc xe ấy cũng không kêu to lắm, chỉ có âm thanh khác mà thôi.
- Âm thanh tại sao lại khác?
- Bạn của tôi là lái xe của Viện Kiểm sát. Chiếc xe hôm ấy tôi lái chính là chiếc xe cảnh sát đặc chủng mà Viện Kiểm sát sử dụng. Còi của xe cảnh sát đương nhiên không giống các loại xe thông thường…
Giám đốc bệnh viện bỗng đập mạnh tay xuống bàn, đứng phắt dậy, nói:
- Tôi biết ai đã làm cho lãnh đạo khiếp sợ mà chết rồi!
Giám đốc bệnh viện nắm chặt tay của Tiểu Mã, xúc động ấp a ấp úng nói:
- Lãnh… Lãnh đạo thật sự là khiếp sợ mà chết đấy!
Truyện vui của Chu Thạch Lĩnh (Trung Quốc)
Đăng nhận xét