Cuối cùng em vẫn không thay đổi, em quyết định trở về với mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình.
Tôi đắm say trong một tình yêu rất ngọt ngào (Ảnh minh họa)
Một ngày cuối thu, em đến bên cạnh tôi, khẽ thì thầm: “Tuần sau em sẽ chuyển về nhà, bố mẹ đã lo xong công việc cho em rồi anh ạ”. Tôi không nói gì, chỉ biết im lặng, hết nhìn em rồi lại hướng ánh nhìn của mình về một phía xa xôi... Từ khi đem lòng yêu em là tôi đã biết thế nào chuyện này cũng sẽ xảy ra. Cuối cùng thì cái ngày ấy đã đến. Thời gian trôi nhanh quá, tôi còn chưa kịp chuẩn bị xong tinh thần thì đã sắp phải xa em.
Tôi vẫn còn nhớ như in những lời em đã nói. Thỉnh thoảng em vẫn thường căn dặn và nhắc khéo tôi về cái kết cục không mong muốn này, thế nhưng chẳng hiểu tại sao cho đến tận bây giờ tôi vẫn không muốn tin nó là sự thật. Tôi không bất ngờ, nhưng vào đúng thời điểm nghe em báo tin, hình như có một cái gì đó ở trong tôi ngay lập tức rơi xuống và vỡ vụn. Tôi buồn, thực sự rất buồn. Chỉ tuần sau thôi là cái điều mà tôi vẫn hằng lo sợ sẽ trở thành sự thật. Tôi không biết phải làm gì để ngăn cho điều ấy không xảy ra và giữ em ở lại bên cạnh mình.
Ngày mới quen, tôi đã ngay lập tức có cảm tình với em - cô gái miền Trung mang nụ cười “ngọt lịm”. Em ngây thơ và dễ thương một cách lạ lùng. Cho dù em vẫn luôn miệng nói đùa rằng: “Anh đừng có dại dột mà yêu em đấy. Nếu ai yêu em thì sau này hoặc là chia tay, hoặc là sẽ phải về quê sống cùng em”, thế nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể ngăn được trái tim mình. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, chúng mình trở thành người yêu của nhau. Với tôi, đó quả thực là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.
Tôi cứ thế đắm chìm trong những cảm xúc lãng mạn cùng với một tình yêu rất đỗi ngọt ngào. Càng ngày tôi càng cảm thấy mình yêu em nhiều hơn. Tôi yêu em chân thành và say đắm, yêu mà chẳng cần biết ngày mai sẽ ra sao, còn em thì không như thế. Tôi biết, phía sau cái vẻ hồn nhiên ngây thơ kia là một cô gái rất hay lo lắng về những chuyện tương lai. Em chỉ cúi đầu lặng thing mỗi lần nghe tôi thì thầm vào tai những lời nói yêu thương, hẹn thề mãi mãi… Có đôi lần em mỉm cười, cố nói với tôi bằng một chất giọng tự nhiên nhất: “Đừng yêu em nhiều quá kẻo sau này lúc xa nhau rồi anh sẽ phải hối tiếc cho mà xem”. Những khi ấy tôi biết em buồn. Tôi cũng rất buồn.
Em vốn là một cô gái ngây thơ và trong sáng, thế nhưng trong chuyện tình cảm thì em lại suy nghĩ rất xa xôi. Em hay giả vờ hồn nhiên, không quan tâm đến những chuyện sau này trong khi chính em lại là người lo lắng nhiều nhất. Sáng hôm nay cũng vậy, sau khi thông báo với tôi cái tin chẳng lành ấy, em vẫn vui vẻ cười đùa. Nhìn em cười mà lòng tôi tan nát, là một thằng đàn ông mà tôi lại khiến người yêu phải đóng kịch để động viên tinh thần mình. Đáng lẽ tôi mới là người phải giả vờ tươi cười, giả vờ vui vẻ. Trong lúc này lẽ ra tôi phải là một chỗ dựa vững chắc cho em. Tôi thấy mình kém cỏi, ngay cả người con gái yêu thương nhất mà tôi cũng không có cách nào để giữ lại bên mình.
Tôi không có quyền đổ lỗi cho cuộc đời, cũng chẳng được phép oán trách bất cứ một ai hết. Bởi vì sự chia ly này đã được báo trước, cả em và tôi đều thầm hiểu rằng một cái kết có hậu sẽ chẳng thể nào xảy ra với câu chuyện tình yêu của hai đứa chúng mình. Em phải về, đó là điều không thể thay đổi được. Bố mẹ cũng đã lo cho em một công việc rất tốt ở quê nhà. Trong cái thời buổi “người khôn việc khó” này thì kiếm được một công việc như thế không phải chuyện dễ dàng. Tôi không thể vì ích kỷ mà giữ em ở lại mảnh đất bon chen và đầy toan tính này. Hơn nữa, bố mẹ em vẫn ngày ngày ngóng trông cô con gái độc nhất.
Tôi biết em yêu tôi nhiều, thế nhưng em cũng chẳng có cách nào để khiến cả chữ tình và chữ hiếu được vẹn toàn. Cuối cùng em vẫn không thay đổi, em quyết định trở về với mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình. Còn tôi, tôi cũng rơi vào một tình thế chẳng khác em là mấy. Tôi không thể xa nơi này. Bỏ đi một tuần, một tháng còn khó, huống hồ chuyện theo em suốt cả cuộc đời. Trách nhiệm đặt lên đôi vai của tôi quá lớn. Mặc dù rất yêu em, thế nhưng tôi lại rơi vào tình thế không thể hy sinh. Xin lỗi em, thật sự thì lúc này tôi không biết mình phải làm gì.
Chỉ còn vài hôm nữa là tôi chính thức phải xa em. Em sẽ trở về cái nơi mà tôi còn chưa bao giờ đặt chân đến. Có thể tôi sẽ nhớ em đến phát điên rồi vượt qua quãng đường cả ngàn kilomet để đi tìm. Hoặc là tôi sẽ cố găm tất cả những nhớ thương ở lại. Tôi không biết sau này sẽ ra sao, cũng giống như việc lúc này đây tôi chẳng biết mình nên làm thế nào.
Nguyễn Thành (Hà Nội)
Đăng nhận xét