Home » » Em vẫn đợi...

Em vẫn đợi...

Written By Son Nguyen on Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012 | 20:22


Cho dù thế nào thì vẫn có một người con gái luôn ở đây đợi cậu. Chiều thứ bảy, tuy được nghỉ làm nhưng tớ vẫn ở lại cơ quan ngồi lang thang trên mạng. Hà Nội đang vào những ngày thu rộ, mà đã là mùa thu thì tớ chỉ thích ra đường vào buổi tối thôi.

Có đôi lần tớ nhớ cậu đến quay quắt (Ảnh minh họa)
Có đôi lần tớ nhớ cậu đến quay quắt (Ảnh minh họa)
Tớ ghét cái nắng hanh hao của mùa này, ghét khi phải đi ra ngoài đường trong trạng thái kín mít nào là mũ, kính, khẩu trang, găng tay và áo chống nắng. Với lại, tớ cũng chẳng buồn về nhà nữa, bởi về nhà thì cũng lại chỉ có một mình.
Đã hai năm rồi, vậy mà tớ vẫn chưa bỏ được thói quen hàng ngày vào facebook của cậu. Từng câu nói, từng dòng trạng thái mà cậu đưa lên tớ đều đọc hết. Tớ biết, ở nơi ấy cũng có một người đang cô đơn… Tớ không vui, mà cũng chẳng buồn, bởi tớ tin rằng mình hiểu cậu. Mặc dù vẫn còn tình cảm, thế nhưng cậu lại luôn cố đối xử với tớ giống như một người bạn bình thường. Hai chúng ta bắt đầu tình yêu từ một tình bạn đẹp, rồi lại kết thúc tình yêu để trở về vạch xuất phát ban đầu. Có lẽ nếu người ta chia tay nhau vào cái lúc mà tình yêu vẫn còn thì nơi trú ẩn an toàn nhất cho cả hai vẫn là tình bạn.
Chiều nay tớ lại vô tình đọc được một dòng trạng thái, chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Trời mưa…!” mà khiến tớ phải suy nghĩ rất nhiều. Nhớ ngày nào cậu vẫn thường nói rằng rất sợ trời mưa. Mưa làm cậu có cảm giác buồn, thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ và cô em gái. Khi ấy tớ đã phì cười vì không ngờ chàng trai đang học trong một ngôi trường quân đội lại có những suy nghĩ mềm yếu giống y như con gái. Nhưng càng tiếp xúc nhiều thì tớ lại càng hiểu và thông cảm cho cậu hơn.
Ngay từ khi còn nhỏ cậu đã mơ ước sau này sẽ được trở thành bộ đội hoặc công an. Suốt mười hai năm học, cậu luôn cố gắng phấn đấu cũng chỉ vì mục tiêu này. Rồi cậu đăng ký vào học viện phòng không và đậu ngay lần thi thứ nhất. Mặc dù bố mẹ không phản đối nhưng cậu biết rằng họ cũng chẳng vui. Làm sao mà vui được khi cậu con trai độc nhất lại quyết tâm theo đuổi cái nghề này. Bảo vệ đất nước là một lý tưởng cao đẹp, thế nhưng công việc của một sỹ quan đòi hỏi cậu sẽ luôn phải xa nhà. Cậu cảm thấy rất có lỗi với gia đình, thế nhưng vì theo đuổi lý tưởng sống của mình nên cậu đã quyết tâm hy sinh.
Ra trường, cậu được phân công công tác tại mảnh đất xa tít tắp tận miền trong. Trước ngày lên đường, cậu đã chủ động chia tay với tớ. Một lời chia tay cũng nhẹ nhàng giống như cái cách mà cậu ra đi. Cậu đâu có biết rằng ngày ấy có một người con gái đã trốn cả buổi học chỉ để lén nhìn theo bóng chàng trai mình yêu bước lên chuyến tàu rời khỏi nơi này – mảnh đất gắn liền với bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Trong bộ quân phục màu xanh da trời, người mà tớ yêu thật chững chạc. Cùng với chiếc ba lô bộ đội trên vai, những bước chân của cậu hình như rất dứt khoát ra đi. Khi ấy tớ đã toan chạy tới ôm cậu thật chặt, thế nhưng chẳng biết tại sao mà đôi chân cứ mềm nhũn ra. Tớ ngồi sụp xuống một góc sân ga, đưa cả hai tay lên bụm chặt miệng, cố ngăn những âm thanh nức nở tuôn theo hai hàng nước mắt lăn dài.
Ba năm trời yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên ngay được, nhất là khi những tình cảm thương yêu vẫn còn dạt dào trong trái tim của cả hai người. Tớ biết, vì cậu sợ nếu tiếp tục yêu cậu thì sau này nhất định tớ sẽ khổ, khổ vì xa cách, khổ vì luôn phải sống trong cảnh đợi chờ. Mà cho dù có tiếp tục yêu thì cũng không có cách nào để vun đắp, để quan tâm và yêu thương đến nhau. Vậy là cậu đơn phương quyết định lái con thuyền tình yêu ngược về bến đỗ của tình bạn.
Em vẫn đợi... - 2
Tớ sẽ ở đây chờ cậu nhé! (Ảnh minh họa)
Đã hai năm trôi qua, vậy mà yêu thương ở trong tớ vẫn chẳng hề nguôi đi chút nào. Mặc dù biết rõ rằng mỗi người chúng ta đều đã chọn cho mình một con đường riêng để bước đi, thế nhưng trái tim tớ vẫn có cái lý riêng của nó, chẳng bao giờ nó chịu nằm yên mỗi khi tớ nhớ về cậu. Tớ tự an ủi, tự nuôi dưỡng trái tim mình bằng những dòng tin nhắn, những lời hỏi thăm của cậu, dẫu cho chúng chỉ mang sắc thái giống như tình bạn, tuyệt nhiên không hề có một chút cảm xúc yêu thương nào. Hơn một lần tớ cảm thấy nhớ cậu đến quay quắt. Giống như hôm nay cũng vậy…
Ai bảo tớ quá hiểu cậu làm gì, để đến bây giờ mặc dù cách xa hơn ngàn cây số mà tớ vẫn biết rõ những điều cậu đang nghĩ. Thỉnh thoảng tớ vẫn đọc được những dòng suy nghĩ, những bài viết và tâm sự của cậu trên facebook cá nhân. Tớ biết, cũng giống tớ, cậu đang nén chặt nỗi nhớ nhung ở trong lòng… Mặc dù cậu đã cẩn thận cài chế độ chỉ riêng mình cậu xem, thế nhưng chẳng khó khăn gì để tớ tìm đọc được chúng. Cậu ngốc lắm, tại sao lại cài mật khẩu bằng ngày sinh nhật của tớ?! Cậu định cứ mãi giấu giếm cảm xúc như thế đến bao giờ?
Dòng trạng thái của cậu hôm nay chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Trời mưa…!”, thế nhưng tớ vẫn hiểu được cậu đang nghĩ gì. Tớ biết, phía sau dấu ba chấm kia có cả những điều chỉ dành riêng cho mình tớ. Có thể cậu sẽ giữ mãi những điều ấy đến trọn cuộc đời, hoặc là ngày mai, sau khi đọc xong những dòng tâm sự này cậu sẽ nhắn tin ngay cho tớ. Hãy luôn nhớ rằng ở nơi này có một người con gái vẫn đang chờ đợi cậu.
Share this article :

Đăng nhận xét

 
Support : Tài Liệu Học Tập | Vui Cười | Kỹ Năng
Copyright © 2011. Life To Sharing - All Rights Reserved
Design by Mr.Csmprince Published by SVnet
Proudly powered by Blogger