Home » » Thoảng yêu...

Thoảng yêu...

Written By Son Nguyen on Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012 | 20:24


Ngày xưa em hay cùng anh lang thang đi chụp ảnh (Ảnh minh họa)
Ngày xưa em hay cùng anh lang thang đi chụp ảnh (Ảnh minh họa)
Anh đến lúc Hà Nội đang độ xuân thì và ra đi vào một ngày thu buồn man mác…
Trút hết tất cả những mệt mỏi của bộn bề công việc, gác sang một bên cả danh sách dài những kế hoạch, những cuộc hẹn còn chưa thực hiện được với bạn bè, em lại một mình lang thang khắp phố phường Hà Nội. Chẳng hiểu từ bao giờ em lại có cái sở thích kỳ quặc như vậy, thế nhưng quả thực là cứ mỗi khi cuộc sống gặp áp lực là em lại không thể nào làm cho đôi chân mình đứng yên một chỗ.
Em bắt đầu làm quen với việc đi lang thang khắp các hang cùng ngõ hẻm của thành phố náo nhiệt này có lẽ từ ngày ấy. Anh - kẻ “đã từng là người dưng” luôn dẫn em theo trong mỗi chuyến hành trình. Cũng chẳng hiểu tại sao đang là một cô tiểu thư “yểu điệu thục nữ” mà khi ấy em lại có thể “say” được cái thứ cảm giác phiêu lưu, bụi bặm này. Do em tò mò về cách mà anh có được những tấm ảnh có một không hai ấy, hay là bởi em đã chót mang cảm giác thích thú người con trai với mái tóc nghệ sĩ luôn đeo bên mình chiếc máy ảnh dù đi bất cứ nơi đâu?
Thoảng yêu... - 1
Em thích đi khám phá Hà Nội một mình (Ảnh minh họa)
Kể cũng kỳ lạ, sống ở Hà Nội đã hơn chục năm rồi, vậy mà chỉ từ khi anh tới em mới biết Hà Nội của em đẹp đến thế nào. Có lẽ một khi đã mang trong mình cảm giác quá quen thuộc thì người ta sẽ không buồn khám phá. Ngày ấy em vẫn cứ nghĩ rằng Hà Nội chỉ là một chốn ồn ào, xô bồ và tù túng, chật hẹp. Nhưng anh lại chỉ cho em thấy ẩn sâu trong lòng Hà Nội luôn tồn tại một thứ cảm xúc rất riêng, nhỏ bé thôi mà lại tinh tế vô cùng.
Đôi khi em thích ngồi lặng yên ở một góc, có thể là cà phê cóc, hoặc trà đá vỉa hè. Lặng yên để ngắm nhìn và lặng yên để cảm nhận. Hà Nội ba mươi sáu phố phường với ban ngày chưa bao giờ thôi nhộn nhịp nhưng lại quá đỗi hiền từ, dung dị mỗi lúc đêm về. Hà Nội với Hồ Gươm, Hồ Tây… lộng gió, với hương sen thơm ngát mỗi độ hè về. Nhớ ngày nào anh đã từng nói: dù đi qua rất nhiều nơi rồi nhưng anh chưa bao giờ gặp một thành phố nào lại có nhiều hồ như thế. Ngày đó em đã từng nghĩ rằng hình như anh thích thú với tất cả mọi thứ ở đây.
Em hay đòi theo chân anh để rồi cái sở thích ấy đã ngấm luôn vào máu của em tự khi nào. Ngay cả bây giờ, khi đã chẳng còn anh ở đây thì em cũng không thể nào từ bỏ được thói quen ấy. Chẳng phải bởi quá yêu, quá nhớ anh nên em mới hay lang thang, mà đơn giản vì em luôn tìm được sự bình yên, luôn cảm thấy tâm hồn mình như phẳng lặng hơn mỗi lần được lang thang trên phố một mình.
Thoảng yêu... - 2
Hà Nội vào thu đẹp lắm! (Ảnh minh họa)
Biết không anh, có đôi lần em vẫn nhìn thấy anh trong dòng người phía trước mặt, một chàng trai ăn mặc bụi bặm và luôn đeo chiếc máy ảnh bên mình. Thế nhưng em chỉ mỉm cười, bởi em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ trở lại một vùng đất đã từng đi qua. Anh luôn thích khám phá những điều mới mẻ, thích đến những nơi mà anh chưa đặt chân tới bao giờ. Người nghệ sĩ ấy quá đam mê với việc chu du bốn bể cùng với chiếc máy ảnh của mình. Thế là anh đi, và thế là tình yêu lặng câm của em vẫn muôn đời câm lặng.
Anh đến lúc Hà Nội đang độ xuân thì và ra đi vào một ngày thu buồn man mác. Em chưa bao giờ buông một câu níu giữ, bởi biết rằng sẽ chẳng có điều gì có thể níu được bước chân anh. Em yêu anh, nhưng cũng không nhiều quá. Em không khóc lúc tiễn anh đi mà trong lòng chỉ thấy có những cảm xúc tựa như buồn buồn. Thật tốt, bởi anh vẫn luôn coi em giống như là một cô em gái.
Hà Nội lại vào thu rồi đó anh. Đi dọc đường Nguyễn Du em đã thấy ngạt ngào hương hoa sữa. Em thả hồn mình cho tự do bay lượn dưới những tán cây. Hà Nội đêm mùa thu đẹp quá! Em cố hít hà mùi hương này cho thật căng lồng ngực, bởi biết đâu đấy, ngày mai giống như anh hoa sữa cũng lại bỏ em đi...
Share this article :

Đăng nhận xét

 
Support : Tài Liệu Học Tập | Vui Cười | Kỹ Năng
Copyright © 2011. Life To Sharing - All Rights Reserved
Design by Mr.Csmprince Published by SVnet
Proudly powered by Blogger