Home » » Tôi, em và cơn gió...

Tôi, em và cơn gió...

Written By Son Nguyen on Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012 | 22:23


Em giống như một cơn gió...
Em giống như một cơn gió...
Em đến đúng vào lúc mà niềm tin trong tôi về cái điều gọi là “tình yêu” đã cạn.
Tạo hóa sinh ra con người ta theo cái cách kể cũng thật kỳ lạ. Tại sao không cho tất cả giống nhau đi để trái tim chẳng phải dành tình cảm đặc biệt đối với một người? Giá mà trong cuộc đời này ai cũng như ai thì tốt biết mấy. Nếu vậy thì chắc rằng tôi sẽ chẳng bao giờ phải nhớ về em nhiều đến thế này.
Giống như một cơn gió, em đến và đi theo cái cách mà cho dù muốn thì tôi cũng chưa bao giờ có thể điều khiển được. Tôi đã từng thử giữ chặt lấy em, nhưng càng cố gắng nắm bắt tôi lại càng khiến em thêm rời xa tầm kiểm soát của mình. Những lúc ấy, tôi hoang mang, tôi sợ hãi, tôi cứ cuống quýt chạy đi khắp mọi nơi để kiếm tìm. Đối với tôi em chính là cuộc sống. Vì thế, tôi sợ lắm nếu đến một lúc nào đó em sẽ rời xa, sẽ tuột khỏi tầm tay với của mình.
Nhưng cái gì đã là tất yếu thì nó vẫn phải diễn ra, ngay cả khi con người ta không muốn. Những điều mà tôi luôn e sợ rồi cũng trở thành sự thật. Em đã ra đi, bỏ tôi ở lại một mình. Tôi cũng phần nào đoán trước được kết cục của ngày hôm nay, chỉ không ngờ là mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế. Vắng em, tôi vẫn sống, nhưng là một sự sống lắt lay. Trái tim tôi ngày đêm mòn mỏi, nó héo que héo quắt cùng với sự tàn úa của tâm hồn.
Tôi, em và cơn gió... - 1
Sự ngây thơ xen lẫn hoang dại của em khiến tôi say mê (Ảnh minh họa)
Đã có một thời gian tôi từng mất hết niềm tin vào cuộc sống. Sau bốn năm gắn bó, “mối tình đầu” đã vì giàu sang phú quý mà bỏ tôi đi lấy chồng. Ngay cả hai người mà tôi vẫn hằng kính trọng là bố và mẹ cũng đột ngột chia tay. Bố chạy theo một cô tình nhân trẻ đẹp, còn mẹ vì buồn khổ quá mà một thời gian sau cũng lâm bệnh rồi qua đời. Từ một người đàn ông lạc quan, bỗng chốc tôi trở nên hoài nghi về cuộc sống. Tôi không tin trên đời này có cái thứ gọi là “tình yêu”. Có lẽ con người ta đến với nhau là vì tò mò, vì thích thú, hoặc chỉ đơn giản là để lợi dụng nhau. Và một khi đã hết tò mò, hết giá trị lợi dụng thì… vĩnh biệt nhé “tình yêu”.
Thế rồi em ùa đến bên tôi vào đúng cái lúc mà niềm tin trong tôi về cái điều gọi là “tình yêu” đã cạn. Em là một làn gió mát lạnh khiến tôi tỉnh thức cả con người. Làn gió ấy luồn sâu vào từng ngóc ngách, thổi tung đi hết những ngột ngạt, bí bách trong tâm hồn một kẻ đối với cuộc sống đang rất chán chường. Em giống như một thiên thần đến ban tặng cho tôi sự sống. Bỗng chốc tôi thấy thế giới xung quanh lại có màu sắc tươi sáng như thường.
Em không giống như những người con gái khác, có quá nhiều điều đặc biệt mà tôi chẳng thể gọi chính xác thành tên. Em là một tổng thể hòa quện tất cả những thứ tưởng như là đối nghịch với nhau ấy. Em vừa ngây thơ vừa hoang dại, ngô nghê trong chính sự từng trải của mình. Em nhiệt thành, yêu thích tự do và luôn cháy hết mình cho cuộc sống. Em chỉ làm những điều mà mình thích, chỉ sống theo trái tim em mách bảo mà thôi. Em thông minh nhưng lại xen chút ngờ nghệch, lúc thì em cá tính, có khi em lại rất đỗi dịu dàng.
Tôi không thể hiểu hết về em, mà em cũng chưa bao giờ cho tôi cơ hội ấy. Tôi chỉ nhận xét em bằng sự tinh tế của một người đàn ông đã trưởng thành, có lẽ cả bằng tư cách của một người rất yêu em và đã từng được em yêu nữa. Tôi chưa nếm trải cái cảm giác của người ta khi nghiện thuốc phiện là như thế nào, nhưng có lẽ nếu đem ra so sánh thì việc tôi say mê em chắc chắn cũng tương đương. Tương đương hoặc hơn. Tôi yêu em, tôi say em, và tôi đau những nỗi đau mà em đã để lại cho mình.
Tôi, em và cơn gió... - 2
Tôi nhớ em đến phát điên (Ảnh minh họa)
Đêm cuối cùng ở bên nhau em nói rất nhiều. Em vòng tay ôm tôi thật chặt. Đêm đó cũng là lần đầu tiên em nói tiếng yêu tôi. Lần đầu và cũng là lần cuối. Tôi đã hôn em mê mải, trao cho em tất cả mọi say đắm của mình. Sáng hôm sau thức dậy, thứ mà em bỏ quên duy nhất chỉ là vài sợi tóc màu nâu bị vương trên gối mà thôi. Còn tôi, em không quên, mà là em cố tình bỏ lại. Thay vì chọn tôi, em đã chọn cách sống với lý tưởng của mình.
Tôi ở lại, thấy tim mình trống rỗng. Tôi đau đớn, tôi nhớ em đến phát điên. Nhiều lần tôi đã toan vứt bỏ tất cả, để chạy đi kiếm tìm cơn gió ấy, nhưng tôi lại không có đủ dũng khí. Tôi còn bà ngoại đã già, còn trách nhiệm với cả một dòng tộc mà tôi là đứa cháu trai duy nhất. Cả hai bên gia đình nội ngoại bây giờ chỉ còn biết trông cậy vào tôi. Biết làm sao đây khi chính em là người đã dạy tôi rằng phải biết sống có trách nhiệm với cuộc đời. Em mâu thuẫn quá, em đã chọn cách sống vì mình vậy mà vì sao em lại bắt tôi phải sống có trách nhiệm?!
Tôi ước chi mình được giống như em, cũng là một làn gió. Khi đó tôi có thể bay lượn, có thể tự do làm những điều mình muốn và được ngày ngày quấn quít bên em. Em đã mang đến gieo vào lòng tôi một hạt mầm của niềm tin vào tình yêu và cuộc sống. Nhưng rồi em ra đi, để mặc cái cây kia lại cho mình tôi chăm sóc. Thiếu em, nó héo hắt và úa tàn.
Ở nơi xa xôi kia có khi nào em nghĩ về tôi không nhỉ? Còn tôi, ngày nào tôi cũng nhớ em và vẫn không ngừng hy vọng… Hy vọng đến một lúc nào đó cơn gió ấy sẽ mang em của tôi quay trở về
Share this article :

Đăng nhận xét

 
Support : Tài Liệu Học Tập | Vui Cười | Kỹ Năng
Copyright © 2011. Life To Sharing - All Rights Reserved
Design by Mr.Csmprince Published by SVnet
Proudly powered by Blogger