Hắn ngồi trên chiếc ghế mây, không tựa lưng vào thành ghế mà đặt một cánh tay lên bàn rồi gác cái cằm lởm chởm những râu vừa mọc sau một đêm đánh vật với tửu thần.
- Xin lỗi anh dùng gì ạ?
Hắn vội nín thinh, ngậm ngay cái miệng đang định cãi lại và gọi một cốc nước chanh đá chua. Là cốc thứ năm trong buổi sáng này. Hắn nghe người ta nói thứ nước buốt lạnh này sẽ làm đầu óc tỉnh táo, vị chua của nó sẽ làm giã nhạt men rượu trong người say. Nhưng sao hắn càng uống càng thấy khát, càng thấy buồn nôn. Cô phục vụ vừa đi khỏi, hắn vểnh tai lắng nghe cái thanh âm thều thào lúc nãy nhưng tuyệt nhiên không thấy. Hắn cố tập trung cũng không thấy. Rồi hắn nghe tiếng "Một, hai, ba, zô", "Hai, ba, bốn, zô"... Quái lạ, giữa trưa nắng thế này lũ điên nào lại uống rượu trong quán cà phê. Hắn đưa mắt một vòng tìm kiếm. Bàn bên tay phải là mấy cô dân văn phòng đang chí chóe tám chuyện. Bàn bên tay trái là mấy anh râu tóc rũ rượi, áo quần rách rưới, chẳng ai nói với ai câu gì, mắt lờ đờ ngắm nhìn mặt trời chói chang mà cứ như đang thưởng nguyệt giữa đêm Thu canh tàn. Chắc là dân bôi vẽ, không họa sĩ thì cũng kiến trúc sư. Đằng xa hơn nữa là một anh đầu trọc gầy giơ xương, hoa văn vẽ kín khắp cả ngực, cả gáy, cả tay, cả chân. Cổ đeo một sợi dây thừng tết bằng vàng tây to như ngón chân cái. Cỡ này lỡ có chán ghét cõi đời mà đi trầm mình tự vẫn cũng không cần phải buộc thêm đá. Ngồi trong nhà, nhưng anh vẫn đeo kính đen và đang cãi nhau kịch liệt với cái điện thoại cũng màu vàng chóe. Không ai uống bia, chẳng ai uống rượu! Vậy thì cái thanh âm kia từ đâu mà có? Còn cái tiếng thều thào kia trốn đi đâu mất rồi? Hắn nhíu mày suy nghĩ. Thì ra tiếng "zô", tiếng "hò", là của ngày hôm qua. Hôm qua hắn đã nhét đầy hai tai, đầy óc hắn. Chắc chúng nó không tìm được đường ra, chúng nó phải ở lại vì một lẽ đầu óc hắn ngóc ngách lắm, tăm tối lắm. Cố gắng xua đi tiếng xe cộ, tiếng nhạc, tiếng người..., hắn lắng nghe thêm lần nữa. Tiếng thều thào lúc nãy quả thật đã trốn đâu mất tiêu. Như vậy có khi lại hay. Lúc nãy nóng máu thì vậy, bây giờ nghĩ lại hắn thấy cũng chẳng biết cãi như thế nào. Chẳng lẽ lại hét váng lên là "Không, tao không ngu, thằng Quảng không ngu. Không bao giờ ngu! Ngu làm sao mà tốt nghiệp được một trường khó nhằn như trường Đại học Xây dựng Hà Nội đúng thời hạn? Ngu làm sao có thể chia năm đồng cho ba người mà ai cũng thấy cầm một đồng là quá nhiều? Và chí ít hắn cũng đã nhét vào trong đầu hàng trăm cuốn sách từ thụ thai cho châu chấu, đến Bill Clinton thích hút xì gà có mùi âm hộ Monica Lewinsky, cho đến việc chúng ta không thể đứng trên mặt trăng mà đái xuống mũi giày được... Không, thằng Quảng không thể nào là ngu được!".
Nhưng mà vậy thì ai ngu? Ừ nhỉ, ai mới là ngu nhỉ? Rõ ràng phải có kẻ ngu. Không ngu sao lại cứ nốc cái thứ nước cay xè, bỏng rát cả cuống họng ấy vào làm gì? Đã bao giờ uống đến ly thứ ba mà vẫn còn thấy ngon chưa? Không ngu sao biết mệt, biết độc hại, biết bệnh tật mà vẫn uống? Không ngu sao biết đến 90% là rượu giả mà vẫn uống? Nhất định là con ma men, là con sâu rượu. Nhất định là nó rồi. Hắn mừng quá, hệt như Quýt tìm thấy Cam vậy. Bất giác hắn mỉm cười. Mặt hắn giãn ra. Mà phải thế chứ, phải có kẻ ngu chứ hắn không thể nào ngu được. Hắn nhìn vào cánh cửa kính. Hắn thấy nhờ nhờ một khuôn mặt bủng beo, xanh rớt, cặp mắt híp tịt, mí mắt dày như miếng bì lợn, tròng mắt lừ đừ hệt mắt cá chết. Giật mình, hắn quay đầu lại phía sau. Không thấy ai. Hắn đưa tay dụi mắt rồi ghé sát hơn. Đích thị là hắn, cái mũi to thế kia lẫn vào đâu được. Trời ơi, hắn không nhận ra hắn nữa!
Gã tù vẫn quai búa, đều đặn và dai dẳng. Vỗ mạnh tay vào đầu, hắn vươn vai hít một hơi thật sâu, hy vọng sẽ thấy khá hơn. Hắn thở ra bằng miệng, cũng thật dài, thật sâu, như muốn đuổi hết hơi rượu còn trong bụng, trong cuống họng. Hơi thở vừa dứt, hắn bỗng thấy choáng váng, mắt tối sầm, khắp người hắn như có hàng vạn cái kim đang ngọ ngoậy. Chỗ nào cũng đau. Hắn thấy cồn cào trong bụng, hắn thấy buồn nôn. Từ sáng tới giờ hắn đã nôn không biết bao nhiêu là lần rồi. Người ta say rượu có thể nôn ngay. Nôn rồi lại uống được ngay. Còn hắn, hắn chẳng cần nôn cũng uống được và uống được rất nhiều. Càng uống càng hăng, rồi thì tận ngày hôm sau hắn mới nôn. Hắn say nguội. Hôm nay cũng vậy, buổi sáng sau khi nhắm mắt nuốt bát phở gà Mai Anh ở Lê Văn Hưu xong, hắn làm luôn ba cốc trà đá rồi vào vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Nào phở, nào gà của buổi sáng, nào cơm, nào rau, nào thịt của ngày hôm qua trộn lẫn với trà, với rượu, ào ào tuôn ra từ cái nơi mà người ta vẫn bảo cần phải giữ vệ sinh nhất. Một mùi hôi tanh nồng nặc, rất đặc trưng của nhà vệ sinh nam trong các quán nhậu Hà thành. Rồi từ lúc đó đến giờ, hắn nôn không biết bao nhiêu lần mà kể. Càng về sau thì trong cái hỗn hợp độc đáo đó, phần cái càng ít đi, nhường cho phần nước. Đủ các màu, xanh rồi vàng đậm, rồi nhạt dần, rồi trong như nước lèo. Hắn phải uống thêm nước để có cái mà nôn. Hắn ọe đến buốt cả họng. Hắn cảm giác từng miếng da trong cuống họng như bong ra, bị cào ra, ruột quặn như đứt thành từng khúc. Tưởng như không còn gì để mà chui ra nữa thì hắn lại buồn nôn. Cốc nước chanh đã nằm trên bàn từ bao giờ, hắn với cốc nước và tu một hơi hết nhẵn rồi tìm đường vào nhà vệ sinh. Hắn thấy nhà cửa, bàn ghế chạy vòng tròn như đèn kéo quân xung quanh hắn. Mặt đất nghiêng ngả, chao đảo. Hắn cứ nhìn hàng gạch dưới chân mà bước. Nhà quay thì hắn quay theo nhà, đất nghiêng thì hắn nghiêng theo đất. Khoảng cách từ bàn hắn ngồi tới nhà vệ sinh chỉ chừng ba chục bước chân mà hắn thấy như cả cây số. Bụng hắn thì đau lắm rồi, cần giải quyết lắm rồi. Ngồi trong nhà vệ sinh, hắn chợt nhớ tới những người bị bệnh hiểm nghèo. Hắn nghe nói nếu "Miệng nôn, trôn tháo, tay bắt chuồn chuồn" là sắp đi. Hắn giơ hai bàn tay, duỗi các ngón tay ra rồi nắm lại. Vẫn bình thường, vẫn chưa bắt chuồn chuồn. Thế nghĩa là chưa chết được. Mà biết đâu chết có khi lại hơn thế này. Tự nhiên hắn thoáng nghĩ đến cái chết. Hắn nghĩ nếu chết hắn sẽ chọn cách chết nào?
Hắn sẽ mua một nghìn bông hồng để quanh giường rồi đóng kín cửa, tắt quạt thông gió rồi ngủ một giấc sang tận thế giới bên kia. Không được, thế mùi mẫn quá, ướt quá, giống sách quá.
Hắn sẽ trèo lên một tòa nhà thật cao rồi gieo mình xuống. Không được, thế người hắn sẽ méo mó lắm, sẽ gãy nát một vài thứ, sẽ vỡ toang hoác một vài thứ, sẽ văng tung tóe một vài thứ. Như vậy xấu lắm.
Hắn sẽ kiếm một đoạn dây thừng. Nhưng sẽ treo vào đâu nhỉ? Ở quê còn sân vườn, còn cây mà treo. Hay chí ít cũng còn xà nhà mà treo. Ở Hà Nội, nơi mà tấc đất còn hơn cả tấc vàng và nhà toàn bằng bê tông thì chẳng biết phải treo vào đâu? Chẳng lẽ lại treo vào móc mắc màn? Nhỡ nó tụt ra, chẳng chết mà lại gãy cái tay, cái chân thì khổ, thì nhục. Vả lại nghe ông Mario Puzo nói mấy người bị thắt cổ chết đều vãi hết cả ra. Tiểu, trung, đại tiện đều có cả. Thế thối lắm, bẩn lắm.
Hắn sẽ buông mình xuống biển, phía sau đuôi con tàu nào đó ở thật xa đất liền. Giống như Jack London sắp đặt cho Martin Eden vậy. Chết như vậy vừa sạch sẽ mà cũng chẳng ai biết. Nhưng cũng không được, hôm qua hắn vừa hứa với con gái hắn Chủ nhật này sẽ cùng đi xem "Kỷ băng hà". Hắn vẫn phải sống!
Hắn chợt nhớ đến mấy câu thơ của Bùi Giáng:
...Nếu có thể chết thử chơi một chút
Rồi trùng sinh ăn phở khắp phố phường
Đừng vĩnh viễn chết chán chường lắm ạ.
Chết thì chán lắm!
Quay trở lại bàn, gọi thêm cốc nước chanh đá chua. Hắn quyết tâm phải bỏ rượu!
Hắn phải tìm cho ra con ma men, phải tìm cho ra con sâu rượu. Phải cho nó một trận, phải ném nó ra ngoài đường, phải nhận chìm nó xuống dưới nước, phải giết nó đi. Vì mày mà ông mệt mỏi, vì mày mà ông bủng beo, vì mày mà ông nên nông nỗi này.
Hắn nhắm mắt lại, hắn đi tìm. Hắn thấy trước một cái miệng hang đen ngòm, có một con vật giống con sâu róm khổng lồ, nhưng gầy gò hơn với những sợi lông dài màu xanh. Nó có một đôi mắt đờ đẫn nhưng lập lòe như ma trơi. Nó không có miệng mà có cái vòi như con đỉa thở ra toàn mùi men rượu. Nó không bò mà nó đi, đi bằng hai chân khẳng khiu, nghiêng ngả. Hai sợi râu ôm lấy một vật giống như cái hồ lô. Thì ra con ma men là như vậy, con sâu rượu là như vậy. Hắn lờ đờ nhìn con ma men. Con ma men dốc cạn cái hồ lô vào cái vòi rồi lờ đờ nhìn lại hắn. Hắn hét lên:
- Mày tránh xa tao ra, mày cút khỏi tao ngay. Sao mày hư hỏng, mày say sưa nhiều thế? Sao mày bệ rạc thế? Mày là đồ bỏ đi. Mày ngu lắm. Rượu có gì ngon, có gì hay đâu mà uống? Toàn cồn và nước lã thôi, toàn chất độc hại thôi, nốc vào làm gì? Đấy, nhà hàng "Sơn Thủy" ở đường Trần Duy Hưng đấy, gương tày đình ra đấy. Đến các cụ lãnh đạo cấp cao nhà nước chúng nó còn cho bú rượu giả chứ nói gì đến cái loại tép riu như mày. Khôn hồn biến đi cho khuất mắt tao, đừng để tao nhìn thấy nữa. Còn để tao thấy mày một lần nữa, còn làm khổ tao nữa thì tao sẽ bẻ cổ mày, tao cắt vòi mày...
Con ma men thoáng giật mình, nó giỏng tai lên nghe. Lông nó chuyển dần từ màu xanh sang màu đỏ. Nó khua cái vòi lên hít một hơi rất sâu rồi phì hơi ra cũng rất dài. Toàn mùi rượu. Nó hét lên:
- Mày tưởng tao thích uống lắm à? Mày tưởng tao không biết tao bệ rạc à? Mày tưởng tao thích cái hình dáng tao thế này lắm à? Mày tưởng tao không biết rượu là độc, là hại à? Tất cả là do mày, mày ban cho tao cả đấy. Mày tạo ra tao, mày nuôi dưỡng tao. Mày không muốn nhìn thấy tao thì dễ tao muốn nhìn thấy mày à? Tao xấu thì mày đẹp lắm à? Mày về soi lại gương đi. Tao sẽ về nhà tao, mày không muốn gặp tao thì đừng gọi tao ra nữa. Chào mày!
Nói xong con ma men xiêu vẹo bước đi về phía cửa hang, ném chiếc hồ lô vào trong hang. Vẫn với ánh mắt lờ đờ nhưng có phần đắc ý, nó quay đầu lại nhìn hắn thêm một lần rồi khuất hẳn trong hang.
Hắn cũng thoáng giật mình. Hắn nhìn con ma men khuất bóng sau cửa hang đen ngòm mà ngờ ngợ có chút gì quen thuộc.
Đúng rồi, cái mũi của nó! Cái mũi to thế kia lẫn vào đâu được!
Hắn vén áo lên xoa bụng, một cái bụng to quá cỡ so với tạng người như hắn. Chính giữa cái bụng là một cái lỗ rốn hun hút, đen ngòm. Tận sâu trong bụng hắn nhói đau, đau như những chiếc lông sâu róm vừa mới cọ vào trong đó.
Đăng nhận xét