Home » » Chỉ có bàn tay em!

Chỉ có bàn tay em!

Written By Son Nguyen on Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012 | 22:27


Tôi đi làm ăn xa, một mình em gái "phận yếu đào tơ" vẫn dũng cảm, can trường đứng mũi chịu sào lo toan mọi việc chu đáo trong gia đình.

Chỉ có bàn tay em!
ảnh minh họa
Tấm lòng hiếu thảo, hy sinh bản thân mình vì ông bà, cha mẹ... của em xứng đáng là tấm gương sáng để mọi người noi theo.
Đinh Thị Lam - tên của em gái tôi, sinh ra và lớn lên ở mảnh đất nghèo thôn Yên Hợp, xã Xuân Yên, huyện Nghi Xuân (Hà Tĩnh). Nhà có 3 người con, em trai tôi thỉnh thoảng mới về quê một lần, còn tôi gần 3 năm trời mới ra bệnh viện thăm mẹ vì còn phải bám trụ lại thành phố mưu sinh, công việc khiến tôi ít có thời gian trở về quê hương vì ước mơ, hy vọng đang còn dang dở.
Ở nhà bố tôi cũng thường xuyên uống rượu, bệnh tật, đơn thuốc thì cao hơn người. Bà nội già yếu chẳng làm được việc gì, còn mẹ thì lại mắc căn bệnh vô cùng hiểm nghèo - ung thư máu, nên mọi việc từ nhỏ đến lớn chỉ mình em gái đảm đang. Với một người đàn ông khoẻ mạnh cũng chưa chắc đủ sức để làm được những điều đó, còn với em tôi càng khó khăn bội phần.
Ngày nào cũng vậy, em phải đạp xe vượt đường xa từ quê lên tận TP Vinh (Nghệ An) để học. Ngày không đến lớp, em ra đồng làm cỏ lúa, tỉa bắp, lạc, trồng khoai, cấy lúa ...Về nhà còn lo cho đàn gia súc, nấu ăn, giặt giũ quần áo, chuẩn bị đơn thuốc để bà và mẹ uống. Nhiều đêm, em thức khuya lo từng viên thuốc, thay quần áo và nấu từng bát cháo cho bà nội ăn, nhìn thấy tôi đã không kìm được nước mắt.
Bố tôi nhiều khi uống rượu quên cả đường về, có lần do quá say xỉn đã bị tai nạn phải nằm viện điều trị cả tháng trời. Mẹ và em tôi cứ thay nhau chăm sóc, công việc ở nhà rối bù cả lên, vậy mà em vẫn bình tĩnh để đương đầu với những gian lao, cả sự đau đớn nữa.
Thời gian cứ thế trôi, bà nội sau một thời gian được em chăm sóc đã mãi ra đi, em gào thét đến cạn cả nước mắt. Bất hạnh chồng chất lên bất hạnh, hai đứa em con chú cũng mất, cả ông dượng người mà em rất yêu quý cũng qua đời làm em sống đi, chết lại nhiều lần. Những người thân lần lượt ra đi khiến em bị "sốc". Em sợ một ngày nào đó, mẹ cũng không còn sống được lâu bên cạnh mình.
Căn bệnh của mẹ, bác sỹ đã bảo chỉ kéo dài thời gian sống nhưng không thể chữa được. Em đã lặn lội cùng cha đều đặn đưa mẹ ra BV Bạch Mai để lấy thuốc, truyền máu... Có tháng phải ra Viện huyết học - Truyền máu Trung ương điều trị 5 - 6 lần. Tiền hai anh gửi về không đủ, em lại đi chạy ngược xuôi vay mượn với hy vọng mong manh "còn người thì còn của".
Một thời gian sau, mẹ không còn đủ sức để đi lại, hàng tháng trời em mất ăn, mất ngủ tìm bác sỹ, tìm đủ loại thuốc nhưng mẹ vẫn không qua nổi. Ngày mẹ mất, nhìn em gầy yếu, xanh xao với đôi mắt sâu thẳm, mái tóc chết cháy và làn da đen sạm, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên nhà hồn và ngôi mộ của mẹ, ai nấy đều rưng rưng nước mắt.
Em nhìn tôi rồi bảo: "Mẹ mất đi rồi cuộc đời này thật vô nghĩa. Giờ không còn mẹ nữa thì anh em cũng phải cố gắng sống tốt, chăm sóc cho cha để mẹ yên lòng, làm trọn chữ hiếu của đạo làm con. Nhà mình mọi người đau ốm liên miên, tiền nợ còn nhiều nên cố gắng làm ăn để những người thân của mình mất đi được bình yên anh ạ!".
Cảm ơn em, người con hiếu thảo, dù trong hoàn cảnh khó khăn, đau đớn, em vẫn biết cách đứng dậy để đi tiếp. Người ta thường nói: Dù là niềm vui hay nỗi buồn cũng cần được chia sẻ. Vì lúc ấy niềm vui sẽ được nhân đôi và nỗi buồn sẽ vơi đi một nửa. Tôi tin chắc, sự động viên của mọi người sẽ tiếp thêm nghị lực để em vượt qua những ngày tháng khó khăn này.
Đinh Tiến Giang
(Nghi Xuân - Hà Tĩnh)
Share this article :

Đăng nhận xét

 
Support : Tài Liệu Học Tập | Vui Cười | Kỹ Năng
Copyright © 2011. Life To Sharing - All Rights Reserved
Design by Mr.Csmprince Published by SVnet
Proudly powered by Blogger