“Yêu xa” nghe sao như có gì đó xót xa mà thầm lặng.
Mỗi phút giây bên thơ tim em không còn những khoảng lặng. Emhạnh phúc khi tim em ngập tràn bóng hình anh và sống dậy trong em những kí ức của một năm về trước…
Hồ Gươm chiều thứ 7 vọng về những chân trời bình yên. Giữa dòng đời bon chen với những lo toan, bộn bề nơi cuộc sống thường nhật, người ta cần lắm những khoảng lặng. Thu về giữa lòng thủ đô với những hàng liễu rủ thướt tha soi bóng xuống mặt hồ biếc xanh và lăn tăn những gợn sóng…
Để rồi tỏa vào trong lòng người những bình yên nhỏ và gọi về những rung động bất chợt đầy đáng yêu…
Thiên nhiên hữu tình mời gọi những cặp tình nhân đến với hồ Gươm. Và mặt hồ Gươm nghìn năm văn hiến ấy tự bao giờ trở thành chứng nhân cho những phút giây hạnh phúc nhất của lứa đôi.
Lộng lẫy những tà áo cô dâu. Không rực rỡ và nồng cháy như nắng hạ thuở nào, cũng không le lói những hạt nắng đầu đông, không mơn man như nắng xuân ấm áp, thu tỏa vào lòng thủ đô sắc nắng đặc trưng của miền Bắc Bộ. Một chút gió heo may nhuốm cho sắc vàng của nắng thu thêm kiêu kì, dịu dàng mà quý phái.
Chớm thu. Cảnh sắc chưa rõ màu đổi thay. Và mùa cưới. Mùa của những đính ước và hò hẹn. Tay trong tay, môi kề môi, họ đằm thắm và rạng rỡ bên nhau bên cảnh sắc thiên nhiên hữu tình, đầy thơ mộng với tháp Rùa và cầu Thê Húc cong cong buông mình vào đền Ngọc Sơn cổ kính…
Lòng em vui và những yêu thương chợt đến. Máy ảnh trên tay và em lia lịa bấm. Quãng đường gần hai tiếng đạp xe, những con phố với những khúc quanh đã cho tôi một bộ sưu tập ảnh cưới mùa thu rạng ngời và vô vàn những xúc cảm khó gọi thành tên.
Chọn ảnh và viết chú thích là những công đoạn cuối cùng của bài tập học phần. Em mỉm cười vu vơ và biết rằng mình đã yêu thu Hà Nội và một chút gì đó của mảnh đất này. Bóng dáng của người thiếu nữ Hà thành trong những tà áo dài truyền thống mang nét đẹp của người con gái phương Đông. Họ đẹp dịu dàng và e thẹn trong sắc thu và tràn đầy nhựa sống của tuổi trẻ trong tình yêu đôi lứa.
Sớm trở về bên em nhé, nắng của em… (Ảnh minh họa)
Và em biết đến Hà Nội với những yên bình, của mùa thu hương cốm mới, của thiếu nữ Hà thành dịu dàng tỏa nắng về tinh khôi…Em đã nhớ thương…
Nhìn những đôi tình nhân tay trong tay trong ngày lễ thiêng liêng nhất, nơi tình yêu thăng hoa và tỏa sáng nhất, em chợt chạnh lòng và những giọt nước mắt không biết tự bao giờ cứ thi nhau chan chứa trên khóe mi… Trái tim em đập mạnh…
Chuyến xe buýt số 09 Cầu Giấy – Bờ Hồ đã mang anh đến bên em, cho em những rung động đầu tiên. Anh đã nắm tay em đi giữa phố cổ trong cái se lạnh của tiết thu và nắng hanh. Bàn tay anh ấm và đủ để tay em nằm gọn trong khung trời ấm áp ấy. Em không cựa quậy mà mỉm cười vu vơ, bước đi thật chậm bên anh. Nhìn bóng hai ta đổ rợp trên những con đường nhuộm đỏ ráng chiều, em thấy mình được che chở và bình yên lạ.
Anh và em sóng bước bên nhau cho đến một ngày định mệnh khiến hai ta phải chia xa…
Người ta vẫn thường nói đến hai tiếng “Yêu xa”. “Yêu xa” nghe sao như có gì đó xót xa mà thầm lặng. Tưởng chừng đó là khi sợi dây gắn kết giữa hai người bền chặt tưởng như không một quyền năng nào có thể tách rời. Họ mỉm cười hạnh phúc và trao nhau những tin yêu.
Dân gian có câu “Xa mặt cách lòng” nhưng tình yêu đôi lúc cũng cần những khoảng cách nhất định. Là khi yêu thương đủ lớn, trái tim ta sẽ biết sống có trách nhiệm hơn và biết gửi trao những rung động nơi con tim theo đúng cách. Tình nhân khác tình bạn ở khoảng cách của trái tim nhưng lại gặp tình bạn ở điểm chung duy nhất là những thương yêu và tin cậy.
Dường như họ sinh ra là để cho nhau và chỉ cho riêng nhau mà thôi…
Và em tin. Tin ở một phương trời xa, anh cũng đang giữ chặt đầu còn lại của sợi dây tình yêu mà tay em đã biết bao nhiêu tháng ngày đợi chờ và hi vọng ngày anh trở về.
Em ước mình là nhành cỏ ba lá, gieo cho mình những hi vọng nhỏ để những nguyện ước không theo gió bay xa. Và em tự cho mình quan tâm anh theo cách của riêng em...
Bởi từ khi nào anh đã trở thành một phần trong em mất rồi…
Em gửi vào trong gió muôn triệu màu xanh, màu xanh của nhành cỏ ba lá, của bầu trời sáng trong, màu xanh của những nguyện cầu nơi em... Mong nơi anh hai tiếng bình yên!
Sớm trở về bên em nhé, nắng của em…
Đăng nhận xét