Latest Post
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Hận

Written By Son Nguyen on Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015 | 00:01


Ta ôm niềm uất hận ngàn thu
Ghét những cảnh dối gian lừa lọc
Những cảnh ba hoa khua môi múa mép
Những tháng ngày xưng huynh gọi đệ
Những cái tên bằng mặt bằng lòng.
Ôi cuộc đời như những dòng sông
Tuy nước trong nhưng ai chắc rằng sạch.
Sống ở đời đâu chỉ có mình ta.

Viên ngọc trai vẫn sáng soi đáy nước
Đôi mắt kia vẫn có con ngươi
Cớ sau lũ bây thay đen đổi trắng
Soi ngọc sáng chỉ là cục bùn nhơ.
Hận cuộc đời cho bây đôi mắt
Để làm trò thiên hạ cười chê.
Thôi nhé từ đây đành tạm biệt
Ta xin về nơi chốn của riêng ta.

Ba ơi...

Written By Son Nguyen on Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014 | 18:31



Chiều nay, mẹ điện thoại lên cho con, con tưởng như bao lần mẹ điện thoại hỏi thăm đủ chuyện nào con ăn cơm chưa, có đi học,...con mừng rỡ nghe. Bất chợt, giọng mẹ nấc từng tiếng nghẹn ngào, mẹ cố gắng nói từng tiếng con nghe ""Dượng 10 con mất rồi, bị người ta giết chết rồi T ơi"". Con đứng lặng, tay con run, con cố bình tĩnh thật bình tĩnh hỏi mẹ chuyện đầu đuôi câu chuyện. Mẹ vừa kể xong, mẹ vội tắt máy với câu nói vội ""Dì 10 mày khóc đến xỉu rồi, nhanh về coi tiếp trong ngoài rồi lo cho mấy đứa em con ơi"". Nín lặng, nó bần thần, cố ngồi xuống. Nó muốn về ngay lập tức, nhưng mai thi. Biết thế mà, nó sợ cũng không tránh khỏi. Bao hồi ức đau lòng lại ùa về. Ba nó cũng mất cách đây 5 năm rồi. Cũng như hôm nay, ngày ấy nó cũng nhận được điện thoại về ""Ba con mất rồi T ơi..."". Nó nghe xong, không rơi 1 giọt nước mắt, bình thản đi vào phòng, ngồi co ro trong góc. Bên ngoài mọi người xôn xao nào chuẩn bị chiếu, nào lấy mền che mấy tấm gương,...nó vẫn ngồi trong đó lẫm bẫm ""ba ơi"". Sáng hôm sau, tiếng chuông xe cấp cứu vọng từ xa, là ""ba"" về. Mọi người chạy vội nhìn ba lần cuối, người chen kẻ lấn, nó cũng ra nhưng không nhào tới ôm trầm ba mà lại đứng sau bao nhiều người. Còn thì thầm ""Ba ngủ mà..."" Mấy dì kêu ""T ơi con vô nhìn ba con lần cuối đi, ba con mất rồi"" nước mắt xen lẫn trong từng câu nói, hình như vậy mà nó nghe không rõ hay sao vẫn cứ đúng lì ra. Bất chợt, 1 giọt, 2 giọt nước rơi từ đâu xuống sàn nhà. ""Ba đi rồi..."" Nó chạy lại gần ba nhìn vào ba, trong đầu lúc ấy là 1 dòng kí ức ngọt ngào về mái ấm ngày xưa từ đâu chảy ào ạt làm nước mắt nó cũng tuôn theo, ướt nhòe hai bờ má. Nhớ những lần ba đưa nó đi học bằng xuồng mỗi khi ngập lụt, rồi những khi ba thức khuya nhắc nó ngủ sơm mỗi khi ôn bài kiểm tra thi cử, mấy ngày lạnh là được ba ôm ngủ (ba mập lắm nên ôm thấy ấm vô cùng), nó thích uống sữa milo thế là lâu lâu đi làm về lại mua cho nó 2 3 hộp, có khi còn khuấy cho nó uống nữa. Ba là thế đấy, chỏ che cho con đủ thứ chuyện trên đời. Ngày ấy con đâu phải lo nghĩ nhiều, đâu biết thế nào là ""cuộc đời"" vì cánh tay ba lúc nào cũng dang rộng che mọi bề nắng gió cho con. Năm năm rồi, ngần ấy thời gian không có ba chăm sóc chỉ còn lại tình thương của mẹ, mẹ vất vả hơn nhiều. Thương mẹ lắm, có khi về quê nhìn căn nhà quạnh hiu 1 mình mẹ lủi thủi tới lui lòng con đau nhiều lắm ba ơi, giá có ba chắc mẹ không buồn tủi nhiều đến vậy. Con giờ trưởng thành nhiều rồi ba ơi, con đang cố gắng tự bươn chải với cái ""cuộc đời"" này. Bao lần vấp ngã, con tự đứng lên nhờ tình thương của gia đình, bạn bè. Rồi con lại lớn thêm 1 chút. Nhưng mỗi lần như vậy, con lại nhớ ba, nhớ nhiều lắm, rồi tự khóc nhưng sau những giọt nước mắt đó con lại lấy nỗi nhớ về ba, tình yêu về mẹ để con bước tiếp. Ba yên tâm nghỉ ngơi nhe, con sẽ thay ba lo cho mẹ. Ngày con ra trường sắp đến rồi, đó sẽ là ngày con chăm sóc mẹ, thay ba nhe ba.

Dượng ơi, ở nơi xa con tin dượng cũng sẽ dõi theo dì và mấy em con như ba con vậy. Hãy cho họ mạnh mẽ để vượt qua nhe dượng.
NH TL

Nếu tình yêu không ở lại...

Written By Son Nguyen on Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014 | 01:54

Đôi khi cái đích đến của tình yêu không phải là hai người có ở lại cùng nhau hay không, mà là những người đã yêu nhau có thực sự tìm thấy được tình yêu của mình hay không.

Một ngày nhìn lại, yêu thương sẽ không còn ở đó và người cùng em đi đến cuối cùng sẽ không phải là tình yêu mà em đã chọn. Sau đoạn cao trào là những phút lặng yên đáng sợ nhất, trôi qua là hết, chia tay là quên đi.
 
Chúng ta đều không có quyền lựa chọn. Mỗi một cuộc tình luôn có lí do để tồn tại và kết thúc. Sự ràng buộc giữa người với người, dẫu có cùng nhau trải qua những gì vẫn có thể đổ vỡ tan tành. Chỉ cần một người buông tay, sợi dây liên kết sẽ đứt gãy.
 
Khi ấy, em cần phải biết hài lòng với những thứ dung dị và đơn giản nhất. Giống như khi ta yêu phải một người, sau cùng dẫu chỉ có thể là kết thúc thì tình yêu ấy cũng đã khiến ta cảm thấy được tồn tại một cách rõ ràng nhất.
 
Nếu tình yêu không ở lại. Đừng buồn, cô gái. Chia tay chỉ là chuyện trong khoảnh khắc. Mỗi người đều bận đi những ngã đường khác nhau. Sẽ có lúc em tự nhận ra cần phải một mình để lớn khôn và chờ đợi. Đôi khi có thể cảm kích vì điều đó, phải trải qua đau đớn, nó khiến cho chúng ta biết được cái gì nên quý trọng, cái gì nên vứt bỏ.
 
Nếu tình yêu không ở lại... 1
 
Khi tình cảm của một trong hai người mất đi, đằng sau tình yêu còn là gì em biết không? Là đau thương, thất vọng và tan biến. Chúng ta sẽ không thể níu kéo được những gì đã trải qua, yêu thương càng không. Em cần phải biết, những thứ tốt đẹp đều luôn tan biến rất nhanh. Thế nên, nếu tình yêu không ở lại, hãy cứ bình thản mà bước đi, bởi khi ấy tất cả đều không còn xứng đáng nữa, không còn thuộc về em nữa. 
 
Ngoài kia, có biết bao nhiêu người vẫn sống và chờ đợi yêu thương. Kì thực có được tình yêu cũng tốt, mà không có được thì cũng vẫn tốt thôi. Ai rồi cũng bận rộn cho những thứ nhỏ nhặt khác trong cuộc sống. Rồi cũng tìm thấy cảm giác an toàn thật sự. Dẫu sao thì cũng nên tập quen với chính mình.
 
Cuộc sống thường gắn liền với định mệnh. Gặp gỡ được người kia là một sự kì diệu. Em còn rất trẻ. Sau này em sẽ còn gặp rất nhiều người. Khi ấy, em chắc chắn sẽ nhận ra, nếu em rung động, họ cũng sẽ rung động giống như em. Và rồi tình cảm sau bao năm sẽ được đáp trả một cách xứng đáng nhất. Rồi sẽ có người làm trái tim em lỗi nhịp, sẽ có người sinh ra là chỉ để dành cho riêng em, là của em. 
 
Đừng lo sợ nếu tình yêu không ở lại, em vẫn còn đó những yêu thương khác thật thà hơn bên mình. Là gia đình và bạn bè. Thứ tình cảm tồn tại hết sức vững chắc kia sẽ cùng em đi đến cuối cùng. Thì hà cớ gì phải u hoài riêng mang? 
 
Em biết không, nỗi sợ hãi có thể sẽ cứu sống mỗi chúng ta. Càng lo sợ lại càng hiểu rõ cần bao nhiêu yêu thương là đủ. Lúc đó, em sẽ cảm thấy thương bản thân mình nhiều hơn bao giờ hết. Thấy được rằng dù có đi đâu, làm gì, với ai cũng chỉ cần nghĩ đến chính mình thôi, không phải cảm thấy có lỗi với ai, thay đổi vì ai.
 
Có những tổn thương cần phải trả giá. Nhưng rồi tình yêu vẫn là thứ êm ả mà chúng ta đều luôn kiếm tìm, như kiếm tìm một nơi để cập bến. Hữu duyên chắc chắn sẽ gặp được người thương.
 
Vậy nên, nếu tình yêu không ở lại, hãy đi nhiều hơn, sống nhiều hơn em nhé. Để có thể xứng đáng với tuổi thanh xuân ngắn ngủi và duy nhất.
 
Vì cuộc đời còn biết mấy mùa thương, thì đã sao đâu nếu tình yêu không ở lại, phải không em?

Ai cũng nên có một tình yêu

Vốn dĩ, tình yêu không phải là thứ ý nghĩa nhất, nhưng tình yêu lại là thứ có thể an ủi chúng ta hữu hiệu nhất.

Nếu bạn nói tình yêu là chỉ có tổn thương, tình yêu là lãng phí thời gian, tình yêu là một thứ khó nắm bắt nhưng lại dễ tuột mất, và tình yêu từa tựa như đồ vật được biến ra từ chiếc đũa phép, chớp mắt một cái là có thể thay đổi. Bạn không muốn yêu, bạn sợ hãi và né tránh tình yêu, bạn không muốn chuốc lấy những vết thương khoác lên người.
Nhưng kỳ thực, ở đời này, ai cũng nên có một tình yêu. Dù đau khổ nhưng sẽ khắc cốt ghi tâm, dù lỡ dở nhưng trở thành câu chuyện cuộc đời thật ý nghĩa, dù có thể tan vỡ nhưng chí ít vẫn sẽ giữ lại quá khứ yêu thương, dù khi trái tim nguội lạnh thì vẫn còn đó cảm giác hạnh phúc.
Không có tình yêu, thật sự khổ lắm! Không phải là sự triền miên đi về lẻ bóng, mà là sự cô đơn bắt đầu men theo đó mà bám rễ trong lòng. Những phút tĩnh lặng nghe thấy tiếng trái tim mệt mỏi, đâu đây là tiếng tự an ủi nghĩ thôi cũng thấy xót xa. Người ta cô đơn vì người ta không tìm thấy chỗ bấu víu tâm trạng, cũng giống như một sáng mở mắt dậy chẳng tìm thấy động lực sống tiếp. Mọi thứ trách nhiệm đổ lên đầu bất giác khiến tinh thần mỏi mệt, chỉ mong nhận được một lời an ủi, động viên.
Đôi khi, một hình bóng xa lạ bước vào cuộc sống sẽ khiến chúng ta cảm thấy cảm xúc được nương tựa, chỉ cần được yêu thôi đã là hạnh phúc tròn đầy.
Những người trưởng thành, thường đến một lúc nào đó bỗng cảm thấy khao khát yêu thương. Cũng giống như người về già vẫn hay hoài niệm chuyện cũ, nhắc lại cuộc đời, thì chúng ta cần những rung động nhẹ nhàng để cuộc sống thêm ý nghĩa.
Tất nhiên, không yêu cũng chẳng sao, nhưng không yêu, thì sẽ rất cô đơn.
Bạn biết không, có những người trưởng thành vẫn rất nhiều lần khóc trong cô đơn.
Tình yêu cũng như một loại gia vị, không có nó, hoàn toàn có thể thay thế bằng những loại gia vị khác. Chúng ta vẫn sống cùng với mục tiêu và lý tưởng, vẫn sống bởi vì những trách nhiệm phải gánh, vẫn chạy thục mạng trong guồng quay chật hẹp chỉ có 24 tiếng, và đôi khi vẫn giằng co bởi vô vàn nhưng thứ khác xuất hiện trong cuộc đời.
Ai cũng nên có một tình yêu 1

Vốn dĩ, tình yêu không phải là thứ ý nghĩa nhất, nhưng tình yêu là một thứ có thể an ủi chúng ta hữu hiệu nhất, sau tất cả những gì còn lại, những gì mãi mãi rời khỏi, và những gì vĩnh viễn không thể có được.
Đó là lý do, ai cũng nên có một tình yêu. Dẫu cho câu chuyện tình sẽ chẳng giống như cổ tích, sẽ ra đi và để lại những dấu tích khó xóa sạch. Nhưng, nên có một tình yêu, để cảm nhận cuộc sống này bằng con mắt của người biết yêu và được yêu. Khi ấy chúng ta mới có thể phát hiện, hóa ra có những thứ khác biệt quá nhiều so với thuở chúng ta còn đơn độc.
Một chút quan tâm, một chút ngọt ngào, một chút hy sinh, một chút bao dung, một chút chiều chuộng, một chút dỗi hờn, một chút mâu thuẫn, một chút cãi vã. Nghe tưởng như vô giá trị, nhưng chính là thứ hạnh phúc giản đơn nhất trên đời.
Đừng tìm cách khước từ yêu thương, nếu như có thể. Bởi ai cũng cần có một tình yêu.
Để hạnh phúc, để trưởng thành, để tìm thấy con người thật của chính mình thông qua một hình bóng khác, để chia sẻ sự quan tâm đầy ý nghĩa, để dành lại một chút hoài niệm!
Có muôn vàn ngã rẽ, nhưng ngã rẽ nào cũng sẽ mang dáng dấp yêu thương.

Mãi mãi Offline

Written By Son Nguyen on Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014 | 21:56

Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Thủa đó mùa mưa cũng vừa mới đến, còn tôi thì mới biết truy cập Internet… Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm cho tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn.
Mỗi sáng, sau khi tỉnh giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối với Internet, đánh thức anh bằng phím Ctrl+G,buzz anh một cái rồi hét toáng: “Dậy thôi, sáng rồi”. Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự: ”Dậy rồi…”
Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái vào sườn và nói: “Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều”. Dù chuyện gặp nhau online và offline càng ngày càng thường xuyên hơn nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi cảm thấy thật dễ chịu.
Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển công tác về tỉnh. Mỗi sáng, dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn buzz anh một cái… Mỗi lần, từ tỉnh về offline với tôi, anh đều buzz tôi một cái vào trán: “Em làm tràn cái offline list của anh đó…”
Buzz - Mãi mãi offline
Thế rồi có một ngày, người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa, anh đã mãi mãi offline. Tôi nhận tin đó trong bàng hoàng. Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng ngay khi vừa tỉnh giấc, để không buzz rồi gọi anh thức nữa, anh đang yên giấc mà…


Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi online, định buzz anh như một cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên, tim tôi muốn ngừng đập khi thấy anhbuzz tôi: “Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc – Dậy đi em”. Kèm cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết đó là dịch vụ tự động nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc, cho anh, cho tôi và cho cả những buổi sáng online gọi nhau thức dậy.

Yêu không dám nói

Written By Son Nguyen on Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013 | 21:14

4 'rào cản' khiến yêu mà không dám nói

Với nhiều người, bày tỏ tình cảm là việc khó không tưởng bởi họ chưa có niềm tin vào bản thân.

1. Quá nhiều nỗi sợ
Sợ bị từ chối, sợ làm tổn thương chính mình, sợ làm ảnh hưởng đến người khác... là những nguyên nhân khiến bạn luôn cố gắng kìm nén tình cảm. Khi tình cảm không được nói ra, đến một lúc nào đó, bạn sẽ thấy nuối tiếc vì sự hèn nhát của mình. Để không phải nếm trải cảm xúc này, hãy đối mặt với nỗi sợ của chính mình để vượt qua nó. Bạn nên đặt cho bản thân những câu hỏi như: "Tại sao mình lại sợ khi phải thổ lộ tình cảm nhỉ? Đó là điều chính đáng mà", "Mình đang sợ cái gì nào?". Nếu bạn không có câu trả lời thuyết phục, hãy để trái tim bạn có cơ hội lên tiếng.  

2. Không có niềm tin vào bản thân
Đừng nghĩ rằng, việc bạn cam tâm đóng "vai phụ" đi bên cạnh ai đó là điều tốt đẹp. Vì bạn đang tự tước đi cơ hội được đóng "vai chính" và tước luôn cơ hội để người kia biết họ được yêu quý ra sao. Điều duy nhất bạn nên làm là phải có niềm tin vào bản thân để dũng cảm bày tỏ với đối phương và sẵn sàng đối mặt với câu trả lời, dù nó có thể không như bạn mong muốn.
3. Không có thói quen bày tỏ tình cảm
Với nhiều người, thật khó để thốt lên tiếng yêu với ai đó, đặc biệt là cha mẹ vì họ vốn không có thói quen bày tỏ tình cảm. Cha mẹ già nhanh hơn bạn tưởng, vì thế, hãy nói rằng: "Con yêu cha mẹ thật nhiều" khi còn có thể, để không bao giờ phải hối tiếc sau này.
Nếu bạn cảm thấy quá khó khăn để nói điều đó, trong ngày sinh nhật của các đấng sinh thành hoặc một ngày chẳng nhân dịp gì, cùng với quà tặng, hãy gửi kèm một tấm thiệp với những lời lẽ yêu thương mà bạn giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

4. Không dám đối mặt với thất bại
Bạn đang yêu đơn phương một ai đó? Dù không nói ra nhưng bạn biết rõ câu trả lời của đối phương nếu bạn thổ lộ tình cảm? Nếu đã biết trước câu trả lời thì bạn còn lý do gì để không dám đối mặt. Chỉ cần một câu nói thôi sẽ giúp bạn giải phóng được cảm xúc của mình, để có thể tiến lên một mối quan hệ mới, hoặc rẽ sang hướng khác tìm một nửa hoàn hảo cho mình. Trên thực tế, "rào cản tâm lý" mang tên "không dám đối mặt với thất bại" thường do chính bạn dựng lên. Và không ai khác, ngoài chính bạn mới phá bỏ được nó.
Tường Vi

Khi nào anh mới biết nói yêu?

Written By Son Nguyen on Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013 | 21:52

Khi nào anh mới biết nói yêu?


Bọn bạn vẫn bảo nó nhu nhược, là thằng "dại gái", nhưng Phong vẫn cười khì "tao là thằng dại gái hạnh phúc nhất".
***
6h sáng Chủ nhật, Phong vẫn đang ngáy khò trong chăn. Chỉ có kẻ hâm mới dậy vào lúc này, với nữa nay lại là cuối tuần chứ. Nhưng đúng là có "kẻ hâm" nào đó đang nhấn chuông cửa gọi Phong dậy.
- Anh đã hứa với em chủ nhật này đi tìm việc làm thêm cùng em cơ mà
- Uhm nhưng anh không hứa là vào lúc sớm thế này
- Anh chỉ giỏi chối – Linh giận dỗi
- Thôi được rồi, ai bảo em là người yêu của anh chứ.
Ừ thì là "người yêu" của Linh nhưng Phong chưa bao giờ nói "anh yêu em" như những chàng trai khác. "Nghe nó cứ củ chuối thế nào ấy" – nguyên văn của Phong. Còn về Linh lại khác, bọn bạn vẫn thầm ngưỡng mộ cô bởi có một người yêu tuyệt vời, chiều cô hết ý. Phong không quá đẹp trai nhưng biết cách ăn mặc, cũng không đại gia nhưng mức lương mới ra trường mà anh kiếm được cũng đủ để khối gã công chức mơ ước. Thế cũng tạm gọi là 'người yêu lý tưởng' rồi. Nhưng chúng bạn đó đâu biết Linh mong muốn nghe ba từ đơn giản ấy bao nhiêu lần mà chỉ nhận được câu ngụy biện của Phong "tình yêu đâu cần phải nói".
khi-nao-anh-moi-biet-noi-yeu
Nói ngắn gọn thì tình yêu của Phong, Linh có thể được mô tả bởi một chữ "dị". Hai người quen nhau trong một cuộc tranh luận nảy lửa ở một lớp tiếng Anh về chủ đề "Tình yêu thời sinh viên, nên hay không?". Sau một hồi tranh luận rôm rả bằng cái thứ tiếng tạm gọi là... Anh thì chẳng ai chịu ai. Kết quả cuối cùng thu được là: được nói tiếng Anh sướng miệng. Sau giai đoạn quen thì một loạt các giai đoạn sau diễn ra nhanh chóng mặt: quen, thân, quan tâm, thích và yêu. Nhưng
- Bao giờ anh mới nói yêu em?
- Còn lâu
- Thấy ghét!
- Thế khi nào em mới dừng hỏi anh câu đó?
- Cũng... còn lâu
Hai người vẫn luôn bốp chát và tranh cãi như vậy, nhưng có thể đó là cách để họ đến với nhau nhanh hơn. Bây giờ dù chưa nói "yêu" nhưng cả Phong và Linh lẫn bọn bạn đều ngầm coi hai người là một cặp. Sẽ thiệt cho Linh không được 'danh chính ngôn thuận' nhưng thiệt thòi mà được chiều một chút cũng tốt.
Phong co ro người trong cái chăn và chuẩn bị đi thay quần áo. Tuy hay đấu võ mồm với Linh nhưng Phong luôn phục tùng một cách gần như vô điều kiện với mọi đề nghị mà Linh đưa ra - ngoan ngoãn hơn nhiều cái đợt khi còn độc thân. Bọn bạn vẫn bảo nó nhu nhược, là thằng "dại gái", nhưng Phong vẫn cười khì "tao là thằng dại gái hạnh phúc nhất". Mới sáng sớm tinh mơ nhìn rõ mặt nhau còn khó chứ nói gì đến chuyện đi tìm việc, rõ ràng yêu cầu này chỉ là để làm nũng anh. Nhưng thay vì cảm thấy bực mình Phong lại thấy hạnh phúc khó tả. Dù sao sau một thời gian dài trong 'hội độc thân' cuối cùng nó cũng được nói lời chào tạm biệt không hẹn gặp lại với mấy thằng trong nhóm trước nhiều con mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ.
Một tháng hai lần phải đổi chỗ làm, cũng chừng ấy lần Phong lếch thếch hỏi bạn bè này nọ, tìm tòi trên mấy tờ rao vặt về việc làm thêm. Chẳng là Linh đã hứa với gia đình năm cuối không xin tiền nhà nữa mà sẽ tự lo cho nó quen. Lỡ hứa rồi bây giờ mà lại gọi điện về xin thì ngại lắm. Ừ thì Linh không khéo tay nên mấy cửa hàng bán hoa hay quà lưu niệm chẳng ai chịu nhận. Rồi còn cái tính vụng về nữa chứ, mấy nhà hàng đâu có thể chịu đựng được Linh hơn một tháng. Họ sợ tiền phạt quá tiền lương, đến Phong thỉnh thoảng còn sợ bộ bát đĩa đẹp lung linh của mình phải thay mới nữa là. Còn gia sư thì Linh tự nhận "gõ đầu trẻ" thì được chứ dạy thì chịu. Và kết quả Linh vẫn "thất nghiệp". Nhiều lúc Linh than thở
- Tình hình này chắc em đi trông xe mất anh à
- Uhm nhưng anh không có thời gian đi trông người trông xe đâu nhé - Phong nháy mắt tinh quái
8 rưỡi sáng, sau đủ các thủ tục từ café đến ăn sáng, cuối cùng thì hai người cũng ngồi lên được chiếc Wave từ "cái thời bà ngoại" để lại. Trầm ngâm một lúc Phong hỏi
- Em định bắt đầu từ đâu?
- Tùy anh.
- Sao lại tùy anh? Việc của em cơ mà
- Thôi thì cứ đi thẳng rồi tính tiếp anh ạ.
Phong nhấn ga, chiếc xe phụt khói sặc sụa rồi lướt đi từ từ. Phố giờ này vẫn vắng. Con đường mùa đông như rộng thênh thang, cái lạnh làm cho người ta ngại ra khỏi nhà hay trốn tiệt trong những quán nhỏ với ly càfe nóng hổi. Linh thì khác, cô chẳng chịu ngồi yên một chỗ bao giờ. Chỉ với đôi giầy thể thao, tóc đuôi gà búi cao rất ra dáng dân bụi chuyên nghiệp, cô có thể đi dạo phổ cả buổi. Phong thích Linh bởi cô là một người như vậy năng động, tự tin và rất ...ngầu. "Phải nói là cá tính chứ" Linh cao giọng sửa lại.
Két ...tiếng phanh gấp làm Linh giật mình ôm chặt Phong.
- Gì thế anh?
- Tìm thấy rồi.
Cửa hàng với biển hiệu to đùng " Shop Men - Made in Vietnam" đứng bệ vệ với một mặt tiền to tướng. Bán quần áo, việc này có vẻ hợp lý đấy, chẳng cần khéo tay, chỉ cần khéo...miệng – vấn đề này với Linh thì khỏi phải bàn."OK, nơi này duyệt" – Linh tặc lưỡi. Sau một hồi Phong thương lượng chuyện giờ làm và tiền nong, còn Linh thì đứng im như ma-nơ-canh, ông chủ có vẻ gật gù bởi tìm được người làm cũng "vừa con mắt". Phong quay sang Linh:
- Em thấy sao?
- Em không thích đâu, em ra trước đây – Linh nói nhỏ rồi chạy ra ngoài.
Phong ngẩn tò te một lúc chưa thể hiểu chuyện gì rồi cuối cùng đành tìm lý do xin phép ra về.
- Sao thế em?
- Em không thích chỗ này.
- Sao không?
- Lão chủ này trông ..."dê" lắm
Phong lại đứng ngẩn một lúc "Ừ thì tìm chỗ khác". Linh vẫn thế, vẫn luôn vô lý như vậy và Phong thì luôn biến những thứ vô lý của Linh thành những điều có lý : "Anh cũng thấy lão chủ này dê thật, mắt em đúng là cú vọ. Anh sao có thề để cho hắn sai bảo em suốt ngày được" . Chiếc xe lại lạch bạch vài tiếng rồi lao vút.

12 giờ trưa, cái nắng bắt đầu le lói.Vẫn chưa tìm được việc. Cái thành phố to thế này mà dường như đều nói "không" với Linh thì phải? Vậy mà cái bụng thì lại đang biểu tình mất rồi.
- Bún đậu nhé anh?
- Anh không thích mắm tôm, em biết rồi mà.
- Em có bắt anh ăn đâu, em đói rồi. Quyết định nhé?
Phong hết cơ hội lựa chọn, cái bụng bảo cái đầu ừ thì... gật. Hai đĩa bún nhanh chóng được bê ra. Linh là khách quen của quán nên cô chủ quán có vẻ niềm nở hơn:
- Người yêu hả Linh? – cô bán bún bắt chuyện.
- Vâng, xinh giai cô nhỉ? – Linh bồi tiếp.
Mặt Phong méo xệch không phải vì ngán ngẩm cái món "đặc sản" này mà vì thấy... ngại.
- Anh không thích người khác khen mình đẹp trai đâu, dẫu điều đó là sự thật.
- Bao lâu rồi anh chưa soi gương?
- Từ sáng đến giờ - Phong có vẻ thành thật
- Thảo nào...
- Dám xoáy anh à – Phong như hiểu ra điều gì, khẽ cốc đầu Linh
- Dám đánh em à – Linh giơ đũa định 'chơi'lại ai ngờ hất phải bát mắm tôm và Phong là người chịu hậu quả.
Phong phát hoảng "thôi cái thứ này thì nước hoa hàng hiệu cũng đành bó tay". "Cái này người ta ăn còn được nữa là, không chết người đâu anh" – Linh không thể ngừng cười trước bộ mặt thảm hại của Phong. "Ôi cái đôi này" – cô chủ quán thở dài bất lực.
4 giờ chiều, hồ Tây vẫn đông người mặc cho gió thổi mạnh cùng cái lạnh làm cho người ta nổi da gà. Cái xe máy của hai người dựng chỏng kheo một chỗ, trông nó cũng tàn tạ và mệt mỏi như hai chủ nhân của mình vậy. Dường như dự định từ buổi sáng là cái nhiệm vụ bất khả thi.
- Hay em đến quán massager của dì em, nghe nói công việc cũng...nhàn.
- Nếu làm chỗ đó thì về quê bán rau với mẹ anh còn hơn.
- Anh bảo thủ thế, nếu không thì làm sao bây giờ?
- Để anh tính...
Linh dựa vào vai Phong "ừ để anh tính", vai Phong lại thêm một gánh nặng. Linh biết điều đó, mỗi lúc mệt mỏi như vậy Phong luôn là chỗ dựa để Linh tựa vào và cảm thấy bình yên. Linh không giỏi giang như bao cô gái vây quanh Phong, cũng chẳng có gì nổi bật từ gia thế đến các mối quan hệ. Linh chỉ là một "phó thường dân" và bình thường hơn bất cứ người bình thường nào khác. Điều duy nhất Linh "giỏi" là gây phiền phức cho Phong bởi những đòi hỏi vô cớ, những sở thích kỳ quặc và cả cái tính "ngầu" nữa. Vậy mà Phong vẫn... "Ừ", chỉ đơn giản thế thôi, chấp nhận tất cả.
11 giờ đêm, Linh đã ngủ gục trên lưng Phong tay vẫn sỏ vào túi áo anh. Xe chạy chậm dần. Ngôi nhà trọ nhỏ của Linh dần hiện ra trong màn sương đêm. Xe tắt máy. Một phút, hai phút, mười phút trôi qua Phong vẫn để Linh ngủ. Mỗi lúc thế này chịu rét chút cũng chẳng sao. Được nhìn người con gái mình yêu ngủ trong yên bình như vậy lòng Phong thấy thật ấm áp. Bỗng chốc hình ảnh "ngôi nhà và những đứa trẻ" về một giấc mơ gia đình bình dị hiện lên trong Phong. Linh có thể không khéo léo nhưng sẽ là một người mẹ tốt, sẽ nuôi dạy được những đứa con cũng đáng yêu và... ngầu như mẹ của chúng. Phong mỉm cười. Không tìm được việc cũng chẳng sao, là mẹ những đứa con anh sẽ là công việc quan trọng và khó khăn nhất rồi. Phong chưa nói với Linh "anh yêu em" cũng chưa có lần nào thực sự gọi là tỏ
- Anh định để em ngủ ngoài trời lạnh thật hả?
- Em dậy rồi à, sao mà ngủ khiếp thế. Anh mà lai đi Trung Quốc bán cũng chẳng biết
- Cũng may người anh vẫn còn mùi... nên em mới thức dậy được. Hihi. Mà vừa nãy anh cười gì đấy, nghĩ đến cô nào đúng không?
- Làm gì có.
- Em không tin.
- Tin đi mà...
- Thế anh nói "anh yêu em" đi thì em sẽ tin.
- Dã tâm nha, dám gài bẫy anh. Thôi muộn rồi, em vào ngủ sớm đi.
Phong đợi Linh vào cổng rồi mới quay đi. Anh đứng lặng một lúc. Nay là một ngày tìm việc thất bại nhưng lại là một ngày chủ nhật bên người yêu thật đúng nghĩa. Ra khỏi hội độc thân quả là một quyết định đúng đắn, nếu không bây giờ chắc lại cùng mấy gã rượu ốc và bình luận bóng đá. Nghĩ thế anh lại càng thấy mình hạnh phúc và may mắn.
Điện đường càng mờ nhạt trong màn sương đêm ngày một dày. Gió không thổi mạnh nữa nhưng vẫn làm bàn tay Phong giá buốt. Nhìn cây hoa sữa bên đường đứng lặng, cô đơn và lạnh lẽo Phong thấy mình như đang trở về với những ngày hai người mới bắt đầu yêu nhau. Cũng cây hoa sữa đó, cũng mùi hoa sữa mà anh đã từng rất ghét đó như một người bạn luôn chào anh cuối cùng mỗi khi đưa Linh đi chơi về. Hơn một năm rồi, Phong đã yêu mùi hoa nồng nàn cá tính này cũng như yêu chính Linh vậy. Phong hít một hơi dài như muốn lấp đầy cái nồng nàn đó trong phổi, rồi bỗng chợt anh nghĩ đến câu hỏi trường kỳ của Linh "Khi nào anh mới nói yêu em?". Anh gãi mũi cười rồi ...buột miệng :" Ừ, anh yêu em, Linh à". Phong cho tay vào túi áo, điện thoại Linh để quên. "Tình yêu đâu cần phải nói hả anh!" – Linh đứng ngay sau Phong nở một nụ cười hạnh phúc.
Xuân Đài

Yêu xa

Written By Son Nguyen on Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012 | 20:33


Mong nơi anh hai tiếng bình yên! (Ảnh minh họa)
Mong nơi anh hai tiếng bình yên! (Ảnh minh họa)
“Yêu xa” nghe sao như có gì đó xót xa mà thầm lặng.
Em yêu thơ không phải vì màu nắng mới cũng chẳng phải vì em thích đổi thay. Mà đơn giản là thơ mang anh đến bên em gần hơn…
Mỗi phút giây bên thơ tim em không còn những khoảng lặng. Emhạnh phúc khi tim em ngập tràn bóng hình anh và sống dậy trong em những kí ức của một năm về trước…
Hồ Gươm chiều thứ 7 vọng về những chân trời bình yên. Giữa dòng đời bon chen với những lo toan, bộn bề nơi cuộc sống thường nhật, người ta cần lắm những khoảng lặng. Thu về giữa lòng thủ đô với những hàng liễu rủ thướt tha soi bóng xuống mặt hồ biếc xanh và lăn tăn những gợn sóng…
Để rồi tỏa vào trong lòng người những bình yên nhỏ và gọi về những rung động bất chợt đầy đáng yêu…
Thiên nhiên hữu tình mời gọi những cặp tình nhân đến với hồ Gươm. Và mặt hồ Gươm nghìn năm văn hiến ấy tự bao giờ trở thành chứng nhân cho những phút giây hạnh phúc nhất của lứa đôi.
Lộng lẫy những tà áo cô dâu. Không rực rỡ và nồng cháy như nắng hạ thuở nào, cũng không le lói những hạt nắng đầu đông, không mơn man như nắng xuân ấm áp, thu tỏa vào lòng thủ đô sắc nắng đặc trưng của miền Bắc Bộ. Một chút gió heo may nhuốm cho sắc vàng của nắng thu thêm kiêu kì, dịu dàng mà quý phái.
Chớm thu. Cảnh sắc chưa rõ màu đổi thay. Và mùa cưới. Mùa của những đính ước và hò hẹn. Tay trong tay, môi kề môi, họ đằm thắm và rạng rỡ bên nhau bên cảnh sắc thiên nhiên hữu tình, đầy thơ mộng với tháp Rùa và cầu Thê Húc cong cong buông mình vào đền Ngọc Sơn cổ kính…
Lòng em vui và những yêu thương chợt đến. Máy ảnh trên tay và em lia lịa bấm. Quãng đường gần hai tiếng đạp xe, những con phố với những khúc quanh đã cho tôi một bộ sưu tập ảnh cưới mùa thu rạng ngời và vô vàn những xúc cảm khó gọi thành tên.
Chọn ảnh và viết chú thích là những công đoạn cuối cùng của bài tập học phần. Em mỉm cười vu vơ và biết rằng mình đã yêu thu Hà Nội và một chút gì đó của mảnh đất này. Bóng dáng của người thiếu nữ Hà thành trong những tà áo dài truyền thống mang nét đẹp của người con gái phương Đông. Họ đẹp dịu dàng và e thẹn trong sắc thu và tràn đầy nhựa sống của tuổi trẻ trong tình yêu đôi lứa.
Yêu xa, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, tinh yeu, yeu xa, hanh phuc, cho anh, yeu anh, nho anh, tinh ban, tinh yeu, tinh nhan, yeu thuong, tinh yeu nu gioi
Sớm trở về bên em nhé, nắng của em… (Ảnh minh họa)
Và em biết đến Hà Nội với những yên bình, của mùa thu hương cốm mới, của thiếu nữ Hà thành dịu dàng tỏa nắng về tinh khôi…
Em đã nhớ thương…
Nhìn những đôi tình nhân tay trong tay trong ngày lễ thiêng liêng nhất, nơi tình yêu thăng hoa và tỏa sáng nhất, em chợt chạnh lòng và những giọt nước mắt không biết tự bao giờ cứ thi nhau chan chứa trên khóe mi… Trái tim em đập mạnh…
Chuyến xe buýt số 09 Cầu Giấy – Bờ Hồ đã mang anh đến bên em, cho em những rung động đầu tiên. Anh đã nắm tay em đi giữa phố cổ trong cái se lạnh của tiết thu và nắng hanh. Bàn tay anh ấm và đủ để tay em nằm gọn trong khung trời ấm áp ấy. Em không cựa quậy mà mỉm cười vu vơ, bước đi thật chậm bên anh. Nhìn bóng hai ta đổ rợp trên những con đường nhuộm đỏ ráng chiều, em thấy mình được che chở và bình yên lạ.
Anh và em sóng bước bên nhau cho đến một ngày định mệnh khiến hai ta phải chia xa…
Người ta vẫn thường nói đến hai tiếng “Yêu xa”. “Yêu xa” nghe sao như có gì đó xót xa mà thầm lặng. Tưởng chừng đó là khi sợi dây gắn kết giữa hai người bền chặt tưởng như không một quyền năng nào có thể tách rời. Họ mỉm cười hạnh phúc và trao nhau những tin yêu.
Dân gian có câu “Xa mặt cách lòng” nhưng tình yêu đôi lúc cũng cần những khoảng cách nhất định. Là khi yêu thương đủ lớn, trái tim ta sẽ biết sống có trách nhiệm hơn và biết gửi trao những rung động nơi con tim theo đúng cách. Tình nhân khác tình bạn ở khoảng cách của trái tim nhưng lại gặp tình bạn ở điểm chung duy nhất là những thương yêu và tin cậy.
Dường như họ sinh ra là để cho nhau và chỉ cho riêng nhau mà thôi…
Và em tin. Tin ở một phương trời xa, anh cũng đang giữ chặt đầu còn lại của sợi dây tình yêu mà tay em đã biết bao nhiêu tháng ngày đợi chờ và hi vọng ngày anh trở về.
Em ước mình là nhành cỏ ba lá, gieo cho mình những hi vọng nhỏ để những nguyện ước không theo gió bay xa. Và em tự cho mình quan tâm anh theo cách của riêng em...
Bởi từ khi nào anh đã trở thành một phần trong em mất rồi…
Em gửi vào trong gió muôn triệu màu xanh, màu xanh của nhành cỏ ba lá, của bầu trời sáng trong, màu xanh của những nguyện cầu nơi em... Mong nơi anh hai tiếng bình yên!
Sớm trở về bên em nhé, nắng của em…

Nếu tôi biết rằng...


Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”...

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ nắm lấy bàn tay của bạn và gọi bạn quay về.
Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “Mình yêu bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn; và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc.
Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.
Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào.
Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.
Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.
Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”. Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.
Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!

Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh...


Em có thể sẽ bước đi trên một con đường mới khiến em an nhiên, sẽ ở bên người cho em những xúc cảm ngọt ngào của hạnh phúc. Em có thể ra đi, nhưng xin em, đừng đi mãi mãi…

Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh...
ảnh minh họa
Có một ngày, anh biết, bàn tay em sẽ chối từ nắm lấy tay anh dù là trong rét lạnh…
Có một ngày, anh biết, em sẽ hờ hững trong vòng tay anh, dù là một cái ôm từ đằng sau thật chặt như ngày xưa em từng thích…
Có một ngày, anh biết, nước mắt em rơi sẽ không còn vị mặn bởi những phai nhạt từng ngày của yêu thương…
Có một ngày, anh biết, em sẽ thôi không dỗi hờn, không oán trách những phút vô tâm ngốc nghếch đến đáng trách của anh…
Có một ngày, anh biết, em sẽ không thấy mình còn cảm thấy lạc lõng trong trái tim anh nữa…

Vì em đã lựa chọn bước đi…
Có một ngày, anh biết, em sẽ thôi không còn tự hỏi mình liệu tình yêu anh dành cho em đã lớn đến bao nhiêu nữa…
Bởi ngày đó, anh hiểu, em đã mệt mỏi vì yêu anh…
Anh nhìn sâu vào đáy mắt em và nhận ra một điều chưa bao giờ em nói, rằng “Em muốn dừng lại, sau những gì đã qua…”.
Bàn tay em đã muốn buông lơi để nắm lấy một bàn tay khác.
Trái tim em đã lỗi nhịp để gọi một cái tên khác, không còn là anh.
Những vô tâm, những hẫng hụt, những khoảng trống lòng… đã vô tình đẩy mình đi xa nhau. Cả hai chúng ta đang dần dần cô đơn trong những yêu thương mà anh và em từng có…
Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh, hãy nói anh nghe…
Đừng âm thầm chịu đựng những phút giây bên nhau mà lặng yên đến ngột ngạt. Đừng để tình yêu từng ngày trôi qua một cách nặng nề và gò bó…
Bởi những yêu thương mình từng có đã thật đậm, thật sâu…
Đừng khóc một mình, buồn một mình, thương mong một mình…
Hãy nhớ, bản thân mình cũng rất đáng được trân trọng, nâng niu…
Nếu một ngày em quá mệt vì phải yêu anh, thì anh, sẽ buông tay em ra như chưa từng được nắm lấy…
Con tim có những lý lẽ riêng của nó, cả anh và em đều không có quyền trói buộc những điều đó trong những thứ chỉ na ná tình yêu…
Và hôm nay, anh đã buông tay em ra rồi đấy.
Em có thể sẽ bước đi trên một con đường mới khiến em an nhiên, sẽ ở bên người cho em những xúc cảm ngọt ngào của hạnh phúc tròn đầy. Em  có thể ra đi, nhưng anh xin em đừng đi mãi…
Bởi những ngày không em…
Liệu đã quá muộn màng khi đến lúc ta xa nhau anh mới biết, với anh, em đã là tất cả. Và sẽ mãi là tất cả, chỉ của riêng anh…
Nếu một ngày em quá mệt vì phải yêu anh, hãy đi thật xa và anh sẽ không níu kéo. Vì anh tin có một ngày em sẽ quay lại, khi em đã quá mệt vì phải ở xa anh…
Bởi định mệnh đã lựa chọn em – ngay từ lúc bắt đầu – sẽ là yêu thương của anh mãi mãi – cho đến sau này, cho đến cuối con đường…
Anh sẽ chờ, sẽ đợi, dù nắng, dù mưa… đến khi em trở về!

Em sẽ lặng thầm dõi theo anh


Dù cho anh đang bên ai, không phải em… Cũng đã lâu rồi em không còn được nghe những cuộc điện thoại từ anh, không còn những cuộc chat xuyên màn đêm, không còn những bức hình trao đổi qua màn hình máy tính, những nụ cười, những emo,...

Em sẽ lặng thầm dõi theo anh
ảnh minh họa
Cũng khá lâu rồi, cuộc sống của em gần như không còn nhiều chờ đợi nữa, cũng không còn những trang viết đầy ắp yêu đương, hay những kế hoạch “dài hạn” dành cho em, anh.
Em còn nhớ những email sau cuối, những lời dặn dò và những dòng chữ vỏn vẹn trên màn hình: “Chúc phúc cho anh em nhé!” Em vội vã quay mặt đi, ngăn nước mắt không rơi. Nhưng anh biết đấy, mắt em đã nhòa nước lâu rồi. Em ước ngay lúc ấy em có thể thổi bùng một chút yêu thương đang cháy trong em, để giữ anh bên em. Em ước em có thể nói những lời mật ngọt để anh đừng rời xa em lạnh lùng đến thế...
Em cũng biết rằng chuyện chúng mình chẳng đi đến đâu khi anh cách xa em vời vợi. Đừng nói rằng khoảng cách không là gì, không gian là vô nghĩa đối với tình yêu. Những triết lý ấy đã từng đúng nhưng cũng đã từng sai. Bởi thời gian dần trôi, em nhận ra xa cách không chỉ đẩy anh và em về hai đầu đường đi mà cũng không thể níu kéo những tình cảm đang trở nên khô cạn. Chúng ta đang mơ những giấc mơ trong màn đêm sâu thẳm rồi buộc phải tỉnh giấc khi một ngày bộn bề đang kéo đến.
Em đã đẩy anh đi về phía không em bằng tất cả kiêu hãnh và bướng bỉnh. Anh đã buồn. Em biết. Em đã buồn rất nhiều, anh biết không? Thường những nỗi đau dai dẳng nhất lại không thể cất nên lời. Trong những phút yếu lòng, em tưởng như sẽ vượt mọi xa xôi tìm đến anh và gục vào anh như lời hứa hẹn. Em đã gần như tuyệt vọng giữa những mong nhớ. Chẳng ai biết. Chỉ màn đêm biết.
Cũng như giây phút ấy, em đã im lặng để anh biến mất khỏi thế giới của em, em đã lặng im trong tất cả những ngày sau đó. Vỗ về mình bằng lý trí, dỗ dành mình những kỉ niệm buồn, khóa chặt lòng bằng nỗi nhớ. Có đôi lúc em đã nghe thấy tiếng sóng biển, đã nghe ai đó nhắc về nơi ấy, đã thấy anh và những vết chân chạy dài trên cát. Nhưng thôi, xin ru lòng này bình yên, xin dõi theo anh lặng thầm từ một nơi chân trời xa lắm.
Em sẽ chúc phúc cho anh. Chắc chắn. Dù cho anh đang bên ai, không phải em. Em sẽ mỉm cười với ý nghĩ trong một phút giây nào đó của cuộc sống bộn bề này, em đã từng là hạnh phúc của anh, dù mỏng manh tựa giọt sương sớm mai. Dẫu biết sương sẽ tan khi bình minh nắng lên nhưng còn đó những trong veo, lấp lánh trong giấc mơ của màn đêm thăm thẳm.

Em vẫn đợi...


Cho dù thế nào thì vẫn có một người con gái luôn ở đây đợi cậu. Chiều thứ bảy, tuy được nghỉ làm nhưng tớ vẫn ở lại cơ quan ngồi lang thang trên mạng. Hà Nội đang vào những ngày thu rộ, mà đã là mùa thu thì tớ chỉ thích ra đường vào buổi tối thôi.

Có đôi lần tớ nhớ cậu đến quay quắt (Ảnh minh họa)
Có đôi lần tớ nhớ cậu đến quay quắt (Ảnh minh họa)
Tớ ghét cái nắng hanh hao của mùa này, ghét khi phải đi ra ngoài đường trong trạng thái kín mít nào là mũ, kính, khẩu trang, găng tay và áo chống nắng. Với lại, tớ cũng chẳng buồn về nhà nữa, bởi về nhà thì cũng lại chỉ có một mình.
Đã hai năm rồi, vậy mà tớ vẫn chưa bỏ được thói quen hàng ngày vào facebook của cậu. Từng câu nói, từng dòng trạng thái mà cậu đưa lên tớ đều đọc hết. Tớ biết, ở nơi ấy cũng có một người đang cô đơn… Tớ không vui, mà cũng chẳng buồn, bởi tớ tin rằng mình hiểu cậu. Mặc dù vẫn còn tình cảm, thế nhưng cậu lại luôn cố đối xử với tớ giống như một người bạn bình thường. Hai chúng ta bắt đầu tình yêu từ một tình bạn đẹp, rồi lại kết thúc tình yêu để trở về vạch xuất phát ban đầu. Có lẽ nếu người ta chia tay nhau vào cái lúc mà tình yêu vẫn còn thì nơi trú ẩn an toàn nhất cho cả hai vẫn là tình bạn.
Chiều nay tớ lại vô tình đọc được một dòng trạng thái, chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Trời mưa…!” mà khiến tớ phải suy nghĩ rất nhiều. Nhớ ngày nào cậu vẫn thường nói rằng rất sợ trời mưa. Mưa làm cậu có cảm giác buồn, thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ và cô em gái. Khi ấy tớ đã phì cười vì không ngờ chàng trai đang học trong một ngôi trường quân đội lại có những suy nghĩ mềm yếu giống y như con gái. Nhưng càng tiếp xúc nhiều thì tớ lại càng hiểu và thông cảm cho cậu hơn.
Ngay từ khi còn nhỏ cậu đã mơ ước sau này sẽ được trở thành bộ đội hoặc công an. Suốt mười hai năm học, cậu luôn cố gắng phấn đấu cũng chỉ vì mục tiêu này. Rồi cậu đăng ký vào học viện phòng không và đậu ngay lần thi thứ nhất. Mặc dù bố mẹ không phản đối nhưng cậu biết rằng họ cũng chẳng vui. Làm sao mà vui được khi cậu con trai độc nhất lại quyết tâm theo đuổi cái nghề này. Bảo vệ đất nước là một lý tưởng cao đẹp, thế nhưng công việc của một sỹ quan đòi hỏi cậu sẽ luôn phải xa nhà. Cậu cảm thấy rất có lỗi với gia đình, thế nhưng vì theo đuổi lý tưởng sống của mình nên cậu đã quyết tâm hy sinh.
Ra trường, cậu được phân công công tác tại mảnh đất xa tít tắp tận miền trong. Trước ngày lên đường, cậu đã chủ động chia tay với tớ. Một lời chia tay cũng nhẹ nhàng giống như cái cách mà cậu ra đi. Cậu đâu có biết rằng ngày ấy có một người con gái đã trốn cả buổi học chỉ để lén nhìn theo bóng chàng trai mình yêu bước lên chuyến tàu rời khỏi nơi này – mảnh đất gắn liền với bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Trong bộ quân phục màu xanh da trời, người mà tớ yêu thật chững chạc. Cùng với chiếc ba lô bộ đội trên vai, những bước chân của cậu hình như rất dứt khoát ra đi. Khi ấy tớ đã toan chạy tới ôm cậu thật chặt, thế nhưng chẳng biết tại sao mà đôi chân cứ mềm nhũn ra. Tớ ngồi sụp xuống một góc sân ga, đưa cả hai tay lên bụm chặt miệng, cố ngăn những âm thanh nức nở tuôn theo hai hàng nước mắt lăn dài.
Ba năm trời yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên ngay được, nhất là khi những tình cảm thương yêu vẫn còn dạt dào trong trái tim của cả hai người. Tớ biết, vì cậu sợ nếu tiếp tục yêu cậu thì sau này nhất định tớ sẽ khổ, khổ vì xa cách, khổ vì luôn phải sống trong cảnh đợi chờ. Mà cho dù có tiếp tục yêu thì cũng không có cách nào để vun đắp, để quan tâm và yêu thương đến nhau. Vậy là cậu đơn phương quyết định lái con thuyền tình yêu ngược về bến đỗ của tình bạn.
Em vẫn đợi... - 2
Tớ sẽ ở đây chờ cậu nhé! (Ảnh minh họa)
Đã hai năm trôi qua, vậy mà yêu thương ở trong tớ vẫn chẳng hề nguôi đi chút nào. Mặc dù biết rõ rằng mỗi người chúng ta đều đã chọn cho mình một con đường riêng để bước đi, thế nhưng trái tim tớ vẫn có cái lý riêng của nó, chẳng bao giờ nó chịu nằm yên mỗi khi tớ nhớ về cậu. Tớ tự an ủi, tự nuôi dưỡng trái tim mình bằng những dòng tin nhắn, những lời hỏi thăm của cậu, dẫu cho chúng chỉ mang sắc thái giống như tình bạn, tuyệt nhiên không hề có một chút cảm xúc yêu thương nào. Hơn một lần tớ cảm thấy nhớ cậu đến quay quắt. Giống như hôm nay cũng vậy…
Ai bảo tớ quá hiểu cậu làm gì, để đến bây giờ mặc dù cách xa hơn ngàn cây số mà tớ vẫn biết rõ những điều cậu đang nghĩ. Thỉnh thoảng tớ vẫn đọc được những dòng suy nghĩ, những bài viết và tâm sự của cậu trên facebook cá nhân. Tớ biết, cũng giống tớ, cậu đang nén chặt nỗi nhớ nhung ở trong lòng… Mặc dù cậu đã cẩn thận cài chế độ chỉ riêng mình cậu xem, thế nhưng chẳng khó khăn gì để tớ tìm đọc được chúng. Cậu ngốc lắm, tại sao lại cài mật khẩu bằng ngày sinh nhật của tớ?! Cậu định cứ mãi giấu giếm cảm xúc như thế đến bao giờ?
Dòng trạng thái của cậu hôm nay chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Trời mưa…!”, thế nhưng tớ vẫn hiểu được cậu đang nghĩ gì. Tớ biết, phía sau dấu ba chấm kia có cả những điều chỉ dành riêng cho mình tớ. Có thể cậu sẽ giữ mãi những điều ấy đến trọn cuộc đời, hoặc là ngày mai, sau khi đọc xong những dòng tâm sự này cậu sẽ nhắn tin ngay cho tớ. Hãy luôn nhớ rằng ở nơi này có một người con gái vẫn đang chờ đợi cậu.

Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng


Không phải bạn bè, không phải anh em, không phải người yêu, càng không là bồ bịch, chỉ là khi cần nhau giữa cuộc sống đầy tất bật.

Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng
ảnh minh họa
Dành tặng những ngày gió mùa…
Cho cái tôi muốn một mình
Cho cái tôi đang cô đơn
Cho cái tôi cần điểm tựa…
Đi ngoài phố thấy đôi tình nhân hẹn hò, chàng vuốt tóc, nàng e thẹn mỉm cười.
Đi ngoài phố thấy mưa tầm tã, chàng vội vàng đến mang áo mưa cho nàng trước cổng trường, nàng hạnh phúc đến phát điên rồi thưởng cho chàng một cái ôm thật chặt khi ngồi nép vào đằng sau xe.
Đi ngoài phố thấy tay trong tay, chàng nắm tay nàng qua đường, nàng cứ thế, luôn cảm thấy an toàn khi có chàng đứng trước dòng xe vội vã của thị thành.
Đi ngoài phố, hình như là cãi nhau, nàng quệt vội một giọt lăn nhanh ở má, chàng không biết, nàng im lặng, rồi chàng bỗng dưng lấy tay nàng vòng qua ôm eo chàng, chàng không biết, đằng sau mắt nàng đang cười…
Đi ngoài phố, một mình ta thấy những cảnh như thế, đôi lúc thấy vui, nhìn lại mình, nhiều lúc thấy buồn… Đã rất nhiều lần ta chống chế, rằng ta chỉ cần bạn bè, ta cần một cuộc sống tự do, không ràng buộc, có người yêu vô cùng phức tạp, có người yêu rất đau đầu, có người yêu rồi chia tay thì buồn lắm, ta muốn một mình… Rồi cái sự một mình ấy, nhiều khi trong phẳng lặng, ta thấy cô đơn quá, cô đơn đến nỗi chỉ cần một ngày mưa nào đó, đi giữa những dòng người tấp nập, ta thèm vô cùng một bàn tay, một bờ vai, một cái ôm chặt. Vậy đó, đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, cho cái tôi một mình, cho cái tôi cô đơn…
Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, không phải bạn bè, không phải anh em, không phải người yêu, càng không là bồ bịch, chỉ là khi cần nhau giữa cuộc sống đầy tất bật khiến đôi vai ta mệt mỏi, ngồi tựa vào nhau nhấm nháp ly cà phê nhỏ bên hồ, cảm giác tĩnh lặng nhìn dòng người vội vã đi qua, thấy lòng mình bình an.
Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, thấy cô đơn giữa mùa hoang hoải kéo về, lại vòng tay thật chặt dạo hết những con phố của thị thành, để giống như là 2 kẻ đang hẹn hò, để xem phim, để cùng nhau đi ăn tối, để bỗng thẹn thùng trước cái đan tay giả vờ như không biết, để ngoảnh mặt đi khi thấy hạnh phúc gần kề.
Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng
Ảnh minh họa
Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, để nụ cười ai cũng vô cùng thanh thản, chẳng phải là cái nhìn dò xét, chẳng phải là những ánh mắt đầy ẩn ý xung quanh, chỉ là một nụ cười vô tư lự, để thấy cuộc đời vẫn vô vàn màu xanh…
Đôi khi ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, không ghen tuông, không ngờ vực, không khóc lóc một mình giữa đêm dài, không bủa vây bởi những vòng khói thuốc, không là duy nhất và cũng không bị trói chặt bởi những ước ao về mối tình bất diệt. Cứ bên cạnh đời nhau như thế, thỉnh thoảng gặp nhau để cuộc sống nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lãng đãng quên đi theo dòng thời gian trôi.
Nhưng sau cùng...
Ta vẫn cần một mối quan hệ rõ ràng, để có một người níu giữ ta lại giữa những hoàng hôn rất vội, mải mê đuổi theo những thứ xa vời mà không nhớ đến những thương yêu gần bên. Để khi cảm thấy hạnh phúc thì cười òa còn mệt nhoài thì khóc như đứa trẻ, vẫn ta của những tháng ngày quen thuộc, chứ không phải là một người chạy vô hướng vì những điều viển vông.
Ta vẫn cần một mối quan hệ rõ ràng như thế, để mải miết nhìn nhau khi khó nhọc cũng cảm thấy an lòng, để cái nắm tay vội khi trong lòng nức nở cũng thành liều thuốc. Để cái ôm chặt giữa tiết trời se lạnh cũng thành chiếc khăn len ấm sực. Để mỗi lắng lo cũng trở nên dịu dàng, nhưng chắc hẳn rồi, chỉ cần là thế thôi, không nhất thiết phải là tình yêu đâu. Bởi cuộc đời có nhiều chuyện đáng quan tâm hơn là yêu đương mà, có phải không?

Có một sự chia ly báo trước


Cuối cùng em vẫn không thay đổi, em quyết định trở về với mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình.

Tôi đắm say trong một tình yêu rất ngọt ngào (Ảnh minh họa)
Tôi đắm say trong một tình yêu rất ngọt ngào (Ảnh minh họa)
Một ngày cuối thu, em đến bên cạnh tôi, khẽ thì thầm: “Tuần sau em sẽ chuyển về nhà, bố mẹ đã lo xong công việc cho em rồi anh ạ”. Tôi không nói gì, chỉ biết im lặng, hết nhìn em rồi lại hướng ánh nhìn của mình về một phía xa xôi... Từ khi đem lòng yêu em là tôi đã biết thế nào chuyện này cũng sẽ xảy ra. Cuối cùng thì cái ngày ấy đã đến. Thời gian trôi nhanh quá, tôi còn chưa kịp chuẩn bị xong tinh thần thì đã sắp phải xa em.
Tôi vẫn còn nhớ như in những lời em đã nói. Thỉnh thoảng em vẫn thường căn dặn và nhắc khéo tôi về cái kết cục không mong muốn này, thế nhưng chẳng hiểu tại sao cho đến tận bây giờ tôi vẫn không muốn tin nó là sự thật. Tôi không bất ngờ, nhưng vào đúng thời điểm nghe em báo tin, hình như có một cái gì đó ở trong tôi ngay lập tức rơi xuống và vỡ vụn. Tôi buồn, thực sự rất buồn. Chỉ tuần sau thôi là cái điều mà tôi vẫn hằng lo sợ sẽ trở thành sự thật. Tôi không biết phải làm gì để ngăn cho điều ấy không xảy ra và giữ em ở lại bên cạnh mình.
Ngày mới quen, tôi đã ngay lập tức có cảm tình với em - cô gái miền Trung mang nụ cười “ngọt lịm”. Em ngây thơ và dễ thương một cách lạ lùng. Cho dù em vẫn luôn miệng nói đùa rằng: “Anh đừng có dại dột mà yêu em đấy. Nếu ai yêu em thì sau này hoặc là chia tay, hoặc là sẽ phải về quê sống cùng em”, thế nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể ngăn được trái tim mình. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, chúng mình trở thành người yêu của nhau. Với tôi, đó quả thực là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.
Tôi cứ thế đắm chìm trong những cảm xúc lãng mạn cùng với một tình yêu rất đỗi ngọt ngào. Càng ngày tôi càng cảm thấy mình yêu em nhiều hơn. Tôi yêu em chân thành và say đắm, yêu mà chẳng cần biết ngày mai sẽ ra sao, còn em thì không như thế. Tôi biết, phía sau cái vẻ hồn nhiên ngây thơ kia là một cô gái rất hay lo lắng về những chuyện tương lai. Em chỉ cúi đầu lặng thing mỗi lần nghe tôi thì thầm vào tai những lời nói yêu thương, hẹn thề mãi mãi… Có đôi lần em mỉm cười, cố nói với tôi bằng một chất giọng tự nhiên nhất: “Đừng yêu em nhiều quá kẻo sau này lúc xa nhau rồi anh sẽ phải hối tiếc cho mà xem”. Những khi ấy tôi biết em buồn. Tôi cũng rất buồn.
Em vốn là một cô gái ngây thơ và trong sáng, thế nhưng trong chuyện tình cảm thì em lại suy nghĩ rất xa xôi. Em hay giả vờ hồn nhiên, không quan tâm đến những chuyện sau này trong khi chính em lại là người lo lắng nhiều nhất. Sáng hôm nay cũng vậy, sau khi thông báo với tôi cái tin chẳng lành ấy, em vẫn vui vẻ cười đùa. Nhìn em cười mà lòng tôi tan nát, là một thằng đàn ông mà tôi lại khiến người yêu phải đóng kịch để động viên tinh thần mình. Đáng lẽ tôi mới là người phải giả vờ tươi cười, giả vờ vui vẻ. Trong lúc này lẽ ra tôi phải là một chỗ dựa vững chắc cho em. Tôi thấy mình kém cỏi, ngay cả người con gái yêu thương nhất mà tôi cũng không có cách nào để giữ lại bên mình.
Tôi không có quyền đổ lỗi cho cuộc đời, cũng chẳng được phép oán trách bất cứ một ai hết. Bởi vì sự chia ly này đã được báo trước, cả em và tôi đều thầm hiểu rằng một cái kết có hậu sẽ chẳng thể nào xảy ra với câu chuyện tình yêu của hai đứa chúng mình. Em phải về, đó là điều không thể thay đổi được. Bố mẹ cũng đã lo cho em một công việc rất tốt ở quê nhà. Trong cái thời buổi “người khôn việc khó” này thì kiếm được một công việc như thế không phải chuyện dễ dàng. Tôi không thể vì ích kỷ mà giữ em ở lại mảnh đất bon chen và đầy toan tính này. Hơn nữa, bố mẹ em vẫn ngày ngày ngóng trông cô con gái độc nhất.
Tôi biết em yêu tôi nhiều, thế nhưng em cũng chẳng có cách nào để khiến cả chữ tình và chữ hiếu được vẹn toàn. Cuối cùng em vẫn không thay đổi, em quyết định trở về với mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình. Còn tôi, tôi cũng rơi vào một tình thế chẳng khác em là mấy. Tôi không thể xa nơi này. Bỏ đi một tuần, một tháng còn khó, huống hồ chuyện theo em suốt cả cuộc đời. Trách nhiệm đặt lên đôi vai của tôi quá lớn. Mặc dù rất yêu em, thế nhưng tôi lại rơi vào tình thế không thể hy sinh. Xin lỗi em, thật sự thì lúc này tôi không biết mình phải làm gì.
Chỉ còn vài hôm nữa là tôi chính thức phải xa em. Em sẽ trở về cái nơi mà tôi còn chưa bao giờ đặt chân đến. Có thể tôi sẽ nhớ em đến phát điên rồi vượt qua quãng đường cả ngàn kilomet để đi tìm. Hoặc là tôi sẽ cố găm tất cả những nhớ thương ở lại. Tôi không biết sau này sẽ ra sao, cũng giống như việc lúc này đây tôi chẳng biết mình nên làm thế nào.
Nguyễn Thành (Hà Nội)

Tôi không thể cho em hạnh phúc


Tôi không dám đến với em (Ảnh minh họa)
Tôi không dám đến với em (Ảnh minh họa)
Vì biết rõ rằng mình không thể mang lại hạnh phúc cho em nên tôi không dám tiến xa hơn.
Tôi đã dành cả tiếng đồng hồ để vào các trang mạng tìm cho bằng được một định nghĩa chính xác về cái điều gọi là “tình yêu”, thế nhưng chẳng có bất kỳ định nghĩa nào khiến cho tôi cảm thấy hài lòng cả. Có lẽ không một nhà tình yêu học nào từng mang tâm trạng giống như tôi: yêu, mà cũng chẳng phải là yêu. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả chính xác cảm xúc của mình nữa. Nó cứ mơ mơ hồ hồ thế thôi, lúc gần, lúc xa, lúc tưởng như đã chắc chắn nắm chắc trong tay, nhưng hóa ra lại không phải.
Tôi và em, chúng ta chưa từng có bất kỳ một cái nắm tay, một chiếc hôn hay vòng ôm nào giống như những đôi tình nhân khác. Tôi chưa hề tỏ tình, và em cũng vậy. Ngoài những cuộc tụ tập với bạn bè thì thỉnh thoảng hai chúng ta có đi chơi riêng, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Tôi biết rõ tình cảm của em, không đơn thuần là tình bạn hay sự tin tưởng giống như đối với những người “anh trai” khác.
Bản thân tôi cũng có y nguyên những cảm giác ấy. Em không phải một cô em gái bình thường. Mà tôi cũng không có cách nào để đối xử bình thường với em được. Em đặc biệt theo một cách rất riêng. Mỗi lần ngắm em cười là mỗi lần trái tim tôi chết lặng. Tôi thích  gặp em, thích đi cùng em tới bất cứ nơi đâu, bởi vì mỗi lần ở bên em là tôi lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng tôi không dám tiến tới, bởi vì giữa hai chúng ta có quá nhiều khoảng cách và cũng bởi vì tôi còn chưa chắc chắn về tình cảm của mình, có thể đó chẳng phải là tình yêu.
Tôi không thể cho em hạnh phúc - 1
Tôi và em vẫn có vẻ giống anh trai và em gái (Ảnh minh họa)
Nhưng nếu không phải là tình yêu thì tại sao em lại chiếm trọn vẹn cả trái tim tôi như thế? Tôi nghĩ về em nhiều hơn tất thảy mọi thứ ở trên đời này. Ngay cả trong lúc đang làm việc tôi cũng phải bật cười vì vô tình nhớ đến điệu bộ lè lưỡi tinh nghịch của em. Không chỉ làm cho tôi vui, em còn là người khiến tôi lo lắng và bận tâm nhiều nhất. Chắc sẽ chẳng bao giờ em biết tôi đã buồn như thế nào mỗi lần nhìn thấy đôi mắt em mọng đỏ vì người ta. Buồn, cay đắng và có lẫn cả cả một chút xót xa.
Tôi biết rõ rằng em đang có một mối tình, một mối tình buồn. Tuy chưa bao giờ em kể nhưng chính đôi mắt, nụ cười và những lời nói của em đã cho tôi hay. Tôi thấy mình khờ khạo và kém cỏi, bởi vì tôi không có cách nào để giúp đỡ em. Em hay nhìn xa xăm và nghĩ suy về một vài điều gì đó. Biết em đang gặp rắc rối đấy, nhưng tôi lại chẳng có đủ can đảm để xen vào. Phần vì em không bao giờtâm sự với tôi bất kỳ một điều gì liên quan tới người đó, phần vì tôi biết nếu tôi níu kéo em về phía mình thì sẽ lại có một ngày tôi phải rời xa. Liệu khi ấy em sẽ thế nào, có ổn không, hay lại còn thê thảm hơn bây giờ nữa?!
Tôi cứ đi bên cạnh cuộc đời em với tư cách là một người bạn, nhưng cả em và tôi đều biết rằng mọi chuyện không chỉ giản đơn như thế. Có lẽ em đang chờ đợi từ phía tôi một lời bày tỏ, để xóa đi cái khoảng cách vô hình đang chắn ngang. Nhưng tôi xin lỗi, tôi sẽ vẫn im lặng, im lặng từ bây giờ cho tới lúc ra đi. Tôi cũng muốn dang rộng đôi tay để kéo em vào lòng, cũng muốn xoa dịu những vết thương đang ngày ngày khiến trái tim em buồn khổ. Tôi đã từng ước rằng em thuộc về mình, thuộc về mãi mãi… Nhưng không được rồi, bởi vì ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Thực tế thì tôi không thể đem lại hạnh phúc lâu dài cho em được, sớm muộn gì tôi cũng phải ra đi.
Tôi không thể cho em hạnh phúc - 2
Ánh mắt, nụ cười của em rất buồn (Ảnh minh họa)
Ngày mà tôi đi khỏi nơi đây cũng chẳng còn bao xa nữa. Tôi sẽ phải rời xa hết mọi thứ, cả thành phố náo nhiệt này, và cả em, rời xa mãi mãi. Khi tôi nhận ra cảm giác chớm yêu thì cũng là lúc tôi biết rằng mình không bao giờ đem lại cho em hạnh phúc. Tôi buồn lắm, cô đơn lắm khi phải thừa nhận với em những điều này. Em đang ở rất gần, vậy mà tôi lại không thể nào chạm tới. Tôi chỉ có thể đứng nhìn, bởi vì nếu bây giờ cố tình vượt qua ranh giới giữa tình bạn và tình yêu thì nhất định sau này tôi sẽ mang đến cho em rất nhiều điều đau khổ.
Cuộc đời này vốn dĩ chật hẹp, và có lẽ vì thế nên hai chúng ta – những con người không chung duyên phận mới gặp được nhau. Tôi chỉ dám đứng nhìn em thật lâu và rồi lại đi tiếp. Bởi vì cuộc đời tôi gắn liền với những chuyến đi nên sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho bất kỳ một người con gái nào. Tôi không dám yêu em, dẫu cho cái điều na ná tình yêu vẫn ngày đêm rực cháy trong trái tim luôn khát khao yêu đương này.
 
Support : Tài Liệu Học Tập | Vui Cười | Kỹ Năng
Copyright © 2011. Life To Sharing - All Rights Reserved
Design by Mr.Csmprince Published by SVnet
Proudly powered by Blogger