Latest Post

Yêu không dám nói

Written By Son Nguyen on Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013 | 21:14

4 'rào cản' khiến yêu mà không dám nói

Với nhiều người, bày tỏ tình cảm là việc khó không tưởng bởi họ chưa có niềm tin vào bản thân.

1. Quá nhiều nỗi sợ
Sợ bị từ chối, sợ làm tổn thương chính mình, sợ làm ảnh hưởng đến người khác... là những nguyên nhân khiến bạn luôn cố gắng kìm nén tình cảm. Khi tình cảm không được nói ra, đến một lúc nào đó, bạn sẽ thấy nuối tiếc vì sự hèn nhát của mình. Để không phải nếm trải cảm xúc này, hãy đối mặt với nỗi sợ của chính mình để vượt qua nó. Bạn nên đặt cho bản thân những câu hỏi như: "Tại sao mình lại sợ khi phải thổ lộ tình cảm nhỉ? Đó là điều chính đáng mà", "Mình đang sợ cái gì nào?". Nếu bạn không có câu trả lời thuyết phục, hãy để trái tim bạn có cơ hội lên tiếng.  

2. Không có niềm tin vào bản thân
Đừng nghĩ rằng, việc bạn cam tâm đóng "vai phụ" đi bên cạnh ai đó là điều tốt đẹp. Vì bạn đang tự tước đi cơ hội được đóng "vai chính" và tước luôn cơ hội để người kia biết họ được yêu quý ra sao. Điều duy nhất bạn nên làm là phải có niềm tin vào bản thân để dũng cảm bày tỏ với đối phương và sẵn sàng đối mặt với câu trả lời, dù nó có thể không như bạn mong muốn.
3. Không có thói quen bày tỏ tình cảm
Với nhiều người, thật khó để thốt lên tiếng yêu với ai đó, đặc biệt là cha mẹ vì họ vốn không có thói quen bày tỏ tình cảm. Cha mẹ già nhanh hơn bạn tưởng, vì thế, hãy nói rằng: "Con yêu cha mẹ thật nhiều" khi còn có thể, để không bao giờ phải hối tiếc sau này.
Nếu bạn cảm thấy quá khó khăn để nói điều đó, trong ngày sinh nhật của các đấng sinh thành hoặc một ngày chẳng nhân dịp gì, cùng với quà tặng, hãy gửi kèm một tấm thiệp với những lời lẽ yêu thương mà bạn giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

4. Không dám đối mặt với thất bại
Bạn đang yêu đơn phương một ai đó? Dù không nói ra nhưng bạn biết rõ câu trả lời của đối phương nếu bạn thổ lộ tình cảm? Nếu đã biết trước câu trả lời thì bạn còn lý do gì để không dám đối mặt. Chỉ cần một câu nói thôi sẽ giúp bạn giải phóng được cảm xúc của mình, để có thể tiến lên một mối quan hệ mới, hoặc rẽ sang hướng khác tìm một nửa hoàn hảo cho mình. Trên thực tế, "rào cản tâm lý" mang tên "không dám đối mặt với thất bại" thường do chính bạn dựng lên. Và không ai khác, ngoài chính bạn mới phá bỏ được nó.
Tường Vi

Khi nào anh mới biết nói yêu?

Written By Son Nguyen on Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013 | 21:52

Khi nào anh mới biết nói yêu?


Bọn bạn vẫn bảo nó nhu nhược, là thằng "dại gái", nhưng Phong vẫn cười khì "tao là thằng dại gái hạnh phúc nhất".
***
6h sáng Chủ nhật, Phong vẫn đang ngáy khò trong chăn. Chỉ có kẻ hâm mới dậy vào lúc này, với nữa nay lại là cuối tuần chứ. Nhưng đúng là có "kẻ hâm" nào đó đang nhấn chuông cửa gọi Phong dậy.
- Anh đã hứa với em chủ nhật này đi tìm việc làm thêm cùng em cơ mà
- Uhm nhưng anh không hứa là vào lúc sớm thế này
- Anh chỉ giỏi chối – Linh giận dỗi
- Thôi được rồi, ai bảo em là người yêu của anh chứ.
Ừ thì là "người yêu" của Linh nhưng Phong chưa bao giờ nói "anh yêu em" như những chàng trai khác. "Nghe nó cứ củ chuối thế nào ấy" – nguyên văn của Phong. Còn về Linh lại khác, bọn bạn vẫn thầm ngưỡng mộ cô bởi có một người yêu tuyệt vời, chiều cô hết ý. Phong không quá đẹp trai nhưng biết cách ăn mặc, cũng không đại gia nhưng mức lương mới ra trường mà anh kiếm được cũng đủ để khối gã công chức mơ ước. Thế cũng tạm gọi là 'người yêu lý tưởng' rồi. Nhưng chúng bạn đó đâu biết Linh mong muốn nghe ba từ đơn giản ấy bao nhiêu lần mà chỉ nhận được câu ngụy biện của Phong "tình yêu đâu cần phải nói".
khi-nao-anh-moi-biet-noi-yeu
Nói ngắn gọn thì tình yêu của Phong, Linh có thể được mô tả bởi một chữ "dị". Hai người quen nhau trong một cuộc tranh luận nảy lửa ở một lớp tiếng Anh về chủ đề "Tình yêu thời sinh viên, nên hay không?". Sau một hồi tranh luận rôm rả bằng cái thứ tiếng tạm gọi là... Anh thì chẳng ai chịu ai. Kết quả cuối cùng thu được là: được nói tiếng Anh sướng miệng. Sau giai đoạn quen thì một loạt các giai đoạn sau diễn ra nhanh chóng mặt: quen, thân, quan tâm, thích và yêu. Nhưng
- Bao giờ anh mới nói yêu em?
- Còn lâu
- Thấy ghét!
- Thế khi nào em mới dừng hỏi anh câu đó?
- Cũng... còn lâu
Hai người vẫn luôn bốp chát và tranh cãi như vậy, nhưng có thể đó là cách để họ đến với nhau nhanh hơn. Bây giờ dù chưa nói "yêu" nhưng cả Phong và Linh lẫn bọn bạn đều ngầm coi hai người là một cặp. Sẽ thiệt cho Linh không được 'danh chính ngôn thuận' nhưng thiệt thòi mà được chiều một chút cũng tốt.
Phong co ro người trong cái chăn và chuẩn bị đi thay quần áo. Tuy hay đấu võ mồm với Linh nhưng Phong luôn phục tùng một cách gần như vô điều kiện với mọi đề nghị mà Linh đưa ra - ngoan ngoãn hơn nhiều cái đợt khi còn độc thân. Bọn bạn vẫn bảo nó nhu nhược, là thằng "dại gái", nhưng Phong vẫn cười khì "tao là thằng dại gái hạnh phúc nhất". Mới sáng sớm tinh mơ nhìn rõ mặt nhau còn khó chứ nói gì đến chuyện đi tìm việc, rõ ràng yêu cầu này chỉ là để làm nũng anh. Nhưng thay vì cảm thấy bực mình Phong lại thấy hạnh phúc khó tả. Dù sao sau một thời gian dài trong 'hội độc thân' cuối cùng nó cũng được nói lời chào tạm biệt không hẹn gặp lại với mấy thằng trong nhóm trước nhiều con mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ.
Một tháng hai lần phải đổi chỗ làm, cũng chừng ấy lần Phong lếch thếch hỏi bạn bè này nọ, tìm tòi trên mấy tờ rao vặt về việc làm thêm. Chẳng là Linh đã hứa với gia đình năm cuối không xin tiền nhà nữa mà sẽ tự lo cho nó quen. Lỡ hứa rồi bây giờ mà lại gọi điện về xin thì ngại lắm. Ừ thì Linh không khéo tay nên mấy cửa hàng bán hoa hay quà lưu niệm chẳng ai chịu nhận. Rồi còn cái tính vụng về nữa chứ, mấy nhà hàng đâu có thể chịu đựng được Linh hơn một tháng. Họ sợ tiền phạt quá tiền lương, đến Phong thỉnh thoảng còn sợ bộ bát đĩa đẹp lung linh của mình phải thay mới nữa là. Còn gia sư thì Linh tự nhận "gõ đầu trẻ" thì được chứ dạy thì chịu. Và kết quả Linh vẫn "thất nghiệp". Nhiều lúc Linh than thở
- Tình hình này chắc em đi trông xe mất anh à
- Uhm nhưng anh không có thời gian đi trông người trông xe đâu nhé - Phong nháy mắt tinh quái
8 rưỡi sáng, sau đủ các thủ tục từ café đến ăn sáng, cuối cùng thì hai người cũng ngồi lên được chiếc Wave từ "cái thời bà ngoại" để lại. Trầm ngâm một lúc Phong hỏi
- Em định bắt đầu từ đâu?
- Tùy anh.
- Sao lại tùy anh? Việc của em cơ mà
- Thôi thì cứ đi thẳng rồi tính tiếp anh ạ.
Phong nhấn ga, chiếc xe phụt khói sặc sụa rồi lướt đi từ từ. Phố giờ này vẫn vắng. Con đường mùa đông như rộng thênh thang, cái lạnh làm cho người ta ngại ra khỏi nhà hay trốn tiệt trong những quán nhỏ với ly càfe nóng hổi. Linh thì khác, cô chẳng chịu ngồi yên một chỗ bao giờ. Chỉ với đôi giầy thể thao, tóc đuôi gà búi cao rất ra dáng dân bụi chuyên nghiệp, cô có thể đi dạo phổ cả buổi. Phong thích Linh bởi cô là một người như vậy năng động, tự tin và rất ...ngầu. "Phải nói là cá tính chứ" Linh cao giọng sửa lại.
Két ...tiếng phanh gấp làm Linh giật mình ôm chặt Phong.
- Gì thế anh?
- Tìm thấy rồi.
Cửa hàng với biển hiệu to đùng " Shop Men - Made in Vietnam" đứng bệ vệ với một mặt tiền to tướng. Bán quần áo, việc này có vẻ hợp lý đấy, chẳng cần khéo tay, chỉ cần khéo...miệng – vấn đề này với Linh thì khỏi phải bàn."OK, nơi này duyệt" – Linh tặc lưỡi. Sau một hồi Phong thương lượng chuyện giờ làm và tiền nong, còn Linh thì đứng im như ma-nơ-canh, ông chủ có vẻ gật gù bởi tìm được người làm cũng "vừa con mắt". Phong quay sang Linh:
- Em thấy sao?
- Em không thích đâu, em ra trước đây – Linh nói nhỏ rồi chạy ra ngoài.
Phong ngẩn tò te một lúc chưa thể hiểu chuyện gì rồi cuối cùng đành tìm lý do xin phép ra về.
- Sao thế em?
- Em không thích chỗ này.
- Sao không?
- Lão chủ này trông ..."dê" lắm
Phong lại đứng ngẩn một lúc "Ừ thì tìm chỗ khác". Linh vẫn thế, vẫn luôn vô lý như vậy và Phong thì luôn biến những thứ vô lý của Linh thành những điều có lý : "Anh cũng thấy lão chủ này dê thật, mắt em đúng là cú vọ. Anh sao có thề để cho hắn sai bảo em suốt ngày được" . Chiếc xe lại lạch bạch vài tiếng rồi lao vút.

12 giờ trưa, cái nắng bắt đầu le lói.Vẫn chưa tìm được việc. Cái thành phố to thế này mà dường như đều nói "không" với Linh thì phải? Vậy mà cái bụng thì lại đang biểu tình mất rồi.
- Bún đậu nhé anh?
- Anh không thích mắm tôm, em biết rồi mà.
- Em có bắt anh ăn đâu, em đói rồi. Quyết định nhé?
Phong hết cơ hội lựa chọn, cái bụng bảo cái đầu ừ thì... gật. Hai đĩa bún nhanh chóng được bê ra. Linh là khách quen của quán nên cô chủ quán có vẻ niềm nở hơn:
- Người yêu hả Linh? – cô bán bún bắt chuyện.
- Vâng, xinh giai cô nhỉ? – Linh bồi tiếp.
Mặt Phong méo xệch không phải vì ngán ngẩm cái món "đặc sản" này mà vì thấy... ngại.
- Anh không thích người khác khen mình đẹp trai đâu, dẫu điều đó là sự thật.
- Bao lâu rồi anh chưa soi gương?
- Từ sáng đến giờ - Phong có vẻ thành thật
- Thảo nào...
- Dám xoáy anh à – Phong như hiểu ra điều gì, khẽ cốc đầu Linh
- Dám đánh em à – Linh giơ đũa định 'chơi'lại ai ngờ hất phải bát mắm tôm và Phong là người chịu hậu quả.
Phong phát hoảng "thôi cái thứ này thì nước hoa hàng hiệu cũng đành bó tay". "Cái này người ta ăn còn được nữa là, không chết người đâu anh" – Linh không thể ngừng cười trước bộ mặt thảm hại của Phong. "Ôi cái đôi này" – cô chủ quán thở dài bất lực.
4 giờ chiều, hồ Tây vẫn đông người mặc cho gió thổi mạnh cùng cái lạnh làm cho người ta nổi da gà. Cái xe máy của hai người dựng chỏng kheo một chỗ, trông nó cũng tàn tạ và mệt mỏi như hai chủ nhân của mình vậy. Dường như dự định từ buổi sáng là cái nhiệm vụ bất khả thi.
- Hay em đến quán massager của dì em, nghe nói công việc cũng...nhàn.
- Nếu làm chỗ đó thì về quê bán rau với mẹ anh còn hơn.
- Anh bảo thủ thế, nếu không thì làm sao bây giờ?
- Để anh tính...
Linh dựa vào vai Phong "ừ để anh tính", vai Phong lại thêm một gánh nặng. Linh biết điều đó, mỗi lúc mệt mỏi như vậy Phong luôn là chỗ dựa để Linh tựa vào và cảm thấy bình yên. Linh không giỏi giang như bao cô gái vây quanh Phong, cũng chẳng có gì nổi bật từ gia thế đến các mối quan hệ. Linh chỉ là một "phó thường dân" và bình thường hơn bất cứ người bình thường nào khác. Điều duy nhất Linh "giỏi" là gây phiền phức cho Phong bởi những đòi hỏi vô cớ, những sở thích kỳ quặc và cả cái tính "ngầu" nữa. Vậy mà Phong vẫn... "Ừ", chỉ đơn giản thế thôi, chấp nhận tất cả.
11 giờ đêm, Linh đã ngủ gục trên lưng Phong tay vẫn sỏ vào túi áo anh. Xe chạy chậm dần. Ngôi nhà trọ nhỏ của Linh dần hiện ra trong màn sương đêm. Xe tắt máy. Một phút, hai phút, mười phút trôi qua Phong vẫn để Linh ngủ. Mỗi lúc thế này chịu rét chút cũng chẳng sao. Được nhìn người con gái mình yêu ngủ trong yên bình như vậy lòng Phong thấy thật ấm áp. Bỗng chốc hình ảnh "ngôi nhà và những đứa trẻ" về một giấc mơ gia đình bình dị hiện lên trong Phong. Linh có thể không khéo léo nhưng sẽ là một người mẹ tốt, sẽ nuôi dạy được những đứa con cũng đáng yêu và... ngầu như mẹ của chúng. Phong mỉm cười. Không tìm được việc cũng chẳng sao, là mẹ những đứa con anh sẽ là công việc quan trọng và khó khăn nhất rồi. Phong chưa nói với Linh "anh yêu em" cũng chưa có lần nào thực sự gọi là tỏ
- Anh định để em ngủ ngoài trời lạnh thật hả?
- Em dậy rồi à, sao mà ngủ khiếp thế. Anh mà lai đi Trung Quốc bán cũng chẳng biết
- Cũng may người anh vẫn còn mùi... nên em mới thức dậy được. Hihi. Mà vừa nãy anh cười gì đấy, nghĩ đến cô nào đúng không?
- Làm gì có.
- Em không tin.
- Tin đi mà...
- Thế anh nói "anh yêu em" đi thì em sẽ tin.
- Dã tâm nha, dám gài bẫy anh. Thôi muộn rồi, em vào ngủ sớm đi.
Phong đợi Linh vào cổng rồi mới quay đi. Anh đứng lặng một lúc. Nay là một ngày tìm việc thất bại nhưng lại là một ngày chủ nhật bên người yêu thật đúng nghĩa. Ra khỏi hội độc thân quả là một quyết định đúng đắn, nếu không bây giờ chắc lại cùng mấy gã rượu ốc và bình luận bóng đá. Nghĩ thế anh lại càng thấy mình hạnh phúc và may mắn.
Điện đường càng mờ nhạt trong màn sương đêm ngày một dày. Gió không thổi mạnh nữa nhưng vẫn làm bàn tay Phong giá buốt. Nhìn cây hoa sữa bên đường đứng lặng, cô đơn và lạnh lẽo Phong thấy mình như đang trở về với những ngày hai người mới bắt đầu yêu nhau. Cũng cây hoa sữa đó, cũng mùi hoa sữa mà anh đã từng rất ghét đó như một người bạn luôn chào anh cuối cùng mỗi khi đưa Linh đi chơi về. Hơn một năm rồi, Phong đã yêu mùi hoa nồng nàn cá tính này cũng như yêu chính Linh vậy. Phong hít một hơi dài như muốn lấp đầy cái nồng nàn đó trong phổi, rồi bỗng chợt anh nghĩ đến câu hỏi trường kỳ của Linh "Khi nào anh mới nói yêu em?". Anh gãi mũi cười rồi ...buột miệng :" Ừ, anh yêu em, Linh à". Phong cho tay vào túi áo, điện thoại Linh để quên. "Tình yêu đâu cần phải nói hả anh!" – Linh đứng ngay sau Phong nở một nụ cười hạnh phúc.
Xuân Đài

Hội thảo Internet Marketing

Written By Son Nguyen on Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013 | 15:54

$2000/tháng trên internet có khả thi cho bạn?


Chào bạn, tôi tên Nguyễn Anh Tuấn. Tôi là admin của blog Peacat.com chuyên về chủ đề làm việc tự do và internet marketing.
Trong quá trình học tập và làm việc, tôi có may mắn được kết bạn với nhiều người làm việc trong lĩnh vực kiếm tiền trực tuyến.
Một số người làm việc toàn thời gian trong lĩnh vực này.
Một số khác chọn kiếm tiền trực tuyến là công việc tay trái để bổ sung thu nhập trong thời gian rảnh rỗi.
Điều tuyệt vời là hầu hết mọi người đều có thu nhập từ internet trong thời gian rất ngắn. Bạn có thể cóthu nhập từ internet ngay từ tuần đầu tiền làm việc.

Điều gì khiến làm việc trên Internet trở nên hấp dẫn?


  • Bạn có thể làm việc ở bất cứ nơi nào có internet
  • Bạn có thể làm việc vào bất cứ thời điểm nào
  • Bạn có thể làm việc bao nhiêu tùy thích (toàn thời gian hoặc bán thời gian)
  • Bạn có thể có thu nhập trong thời gian ngắn
Nếu bạn còn bỡ ngỡ với lĩnh vực này, tôi xin chia sẻ những kết quả từ công việc kiếm tiền trực tuyến của chúng tôi thời gian qua.

Internet đã mang lại gì cho tôi?

Hơn cả tiền bạc, điều tuyệt vời nhất mà tôi có được từ công việc này chính là sự tự do

Gia đình

Hiện tại tôi là người làm việc toàn thời gian trên internet. Điều này giúp tôi có thể ở bên gia đình bất cứ khi nào. Tôi có thể trở về Cần Thơ làm việc trong 3 tháng để ở bên cạnh gia đình. Sau đó tôi có thể tiếp tục đến TP. Hồ Chí Minh để gặp gỡ những người bạn và cơ hội kinh doanh mới.

Cuộc sống

Rất nhiều người phải từ bỏ niềm đam mê của mình như: thể thao, âm nhạc, đi tìm tình yêu… vì một lý do hết sức phổ biến: “Tôi không có nhiều thời gian!”
Áp lực cơm áo gạo tiền đã khiến chúng ta dính chặt vào công việc và những lo toan vụn vặt của cuộc sống.
Với internet, giờ đây tôi có thể thoải mái làm những việc mình muốn mà vẫn có thể tạo ra thu nhập cho bản thân và gia đình.

Du lịch

Cuối năm vừa qua, tôi đã dành thời gian 3 tháng để đi du lịch. Trong thời gian này tôi chỉ làm việc 2h mỗi ngày và thu nhập của tôi vẫn tăng đều đặn mỗi tháng!

Đến Buôn Ma Thuột cùng người bạn

Nghỉ mát và làm việc tại Hòn Chồng (Nha Trang)

Đến chùa Linh Ứng (Đà Nẵng) thăm tượng Phật Quan Âm lớn nhất Việt Nam

Kết quả thu nhập từ internet

Tại cộng đồng internet marketing, chúng tôi giao lưu và chia sẻ kết quả, kinh nghiệm làm việc qua Facebook và diễn đàn (Forum)
Dưới đây là kết quả thu nhập từ internet của nhóm chúng tôi và những thành viên của cộng đồng internet marketing Việt Nam

Những kết quả ban đầu

proof-001
proof-002

…Đến cuộc sống tự do với Internet

proof-003
proof-004
proof-005
Tôi sẽ chia sẻ với bạn nhiều kết quả hơn trong buổi hội thảo được tổ chức tại Cần Thơ

Bạn sẽ nhận được gì trong buổi hội thảo?


  • Bằng chứng “sống” từ công việc kiếm tiền trực tuyến
  • Kiến thức tổng quan về các phương pháp kiếm tiền trực tuyến
  • Hướng dẫn cho người mới bắt đầu
  • Thực hành kiếm tiền online ngay trong buổi hội thảo
  • Giải đáp thắc mắc, giao lưu
  • Cơ hội tham gia CLB Internet Marketing Cần Thơ và được đào tạo MIỄN PHÍ
Đây là buổi hội thảo được tổ chức cho người không chuyên. Biết sử dụng internetlà điều kiện duy nhất để bạn tham gia hội thảo này.

  • Lưu ý: Do số lượng chỗ ngồi có hạn, chúng tôi sẽ ngưng nhận đăng ký khi đã có đủ thành viên.

ĐỊA ĐIỂM TỔ CHỨC

Địa điểm: Phòng hội thảo Cafe Thiên Lý, 17 Mậu Thân, Ninh Kiều, Cần Thơ
Cập nhật địa điểm tổ chức: Cafe EMI, 127 Trần Văn Khéo, Ninh Kiều, Cần Thơ
Thời gian: 18h30, thứ 7, ngày 29/06/2013
Hotline: 0915 89 2012

ĐƠN VỊ BẢO TRỢ

Công ty cổ phần truyền thông Thế Kỷ
Đ/C:  96/11 Lý Tự Trọng, Q.Ninh Kiều, TP.Cần Thơ. (Hội doanh nhân trẻ TP. Cần Thơ)

Đăng ký tham dự hội thảo ngay hôm nay

Phí tham dự

100.000 VND

Chỉ

30.000 VND

Cho 30 người đặt chỗ trước qua internet
Bạn vẫn còn cơ hội!
——————————————————————————————

ĐĂNG KÝ THAM DỰ



Lời tôi muốn nói với 1 người

Written By Son Nguyen on Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013 | 09:06


Tôi không biết cách ăn nói, đứng trước người tôi yêu thì dường như tôi không dám nói lời nào.
Có lẽ tôi sợ, tôi sợ không xứng đáng với cô ấy vì tôi chỉ là 1 thằng IT khù khờ, kém cỏi, còn cô ấy thì là 1 cô gái dễ thương xinh xắn được rất nhiều người theo đuổi. Em như 1 thiên thần còn tôi chỉ là 1 người tầm thường hơn bao người tầm thường khác.
Khi chúng tôi gặp nhau tôi đã không dám có ý nghĩ gì với cô ấy, nhưng cuộc sống trớ trêu lại để tôi thường xuyên gặp em, tôi đã yêu cô ấy lúc nào không biết, đến lúc tôi nhận ra thì đã không thể quên được hình bóng người ấy rồi.
Kể từ ngày tôi nhận ra điều đó thì hình như tất cả thời gian ngoại trừ lúc học tôi điều suy nghĩ về em. Có lẽ cô ấy không thể biết tôi yêu cô ấy như thế nào đâu, dù cho có biết chắc cũng chẳng thèm để ý. Tôi không muốn làm ảnh hưởng cuộc sống cô ấy.
Một người bất tài, xấu xí như tôi thì làm gì dám mơ chiếm được tình cảm ấy, tất cả đối với tôi chỉ là vô vọng, tôi yêu đơn phương và chấp nhận làm người vô hình đứng ở 1 góc nhỏ mà dõi theo từng bước chân cô ấy. Tôi sẽ bên cạnh cô ấy suốt cuộc đời này dù cho sự tồn tại của tôi không được cô ấy biết đến.
Trước đây và cho đến bây giờ tôi không dám khẳng định điều gì cả nhưng tôi dám chắc rằng thứ tình cảm tôi dành cho cô ấy là thật lòng.

Người ơi em có hiểu lòng anh...

http://www.youtube.com/embed/4-XV8tvXpb0

Yêu xa

Written By Son Nguyen on Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012 | 20:33


Mong nơi anh hai tiếng bình yên! (Ảnh minh họa)
Mong nơi anh hai tiếng bình yên! (Ảnh minh họa)
“Yêu xa” nghe sao như có gì đó xót xa mà thầm lặng.
Em yêu thơ không phải vì màu nắng mới cũng chẳng phải vì em thích đổi thay. Mà đơn giản là thơ mang anh đến bên em gần hơn…
Mỗi phút giây bên thơ tim em không còn những khoảng lặng. Emhạnh phúc khi tim em ngập tràn bóng hình anh và sống dậy trong em những kí ức của một năm về trước…
Hồ Gươm chiều thứ 7 vọng về những chân trời bình yên. Giữa dòng đời bon chen với những lo toan, bộn bề nơi cuộc sống thường nhật, người ta cần lắm những khoảng lặng. Thu về giữa lòng thủ đô với những hàng liễu rủ thướt tha soi bóng xuống mặt hồ biếc xanh và lăn tăn những gợn sóng…
Để rồi tỏa vào trong lòng người những bình yên nhỏ và gọi về những rung động bất chợt đầy đáng yêu…
Thiên nhiên hữu tình mời gọi những cặp tình nhân đến với hồ Gươm. Và mặt hồ Gươm nghìn năm văn hiến ấy tự bao giờ trở thành chứng nhân cho những phút giây hạnh phúc nhất của lứa đôi.
Lộng lẫy những tà áo cô dâu. Không rực rỡ và nồng cháy như nắng hạ thuở nào, cũng không le lói những hạt nắng đầu đông, không mơn man như nắng xuân ấm áp, thu tỏa vào lòng thủ đô sắc nắng đặc trưng của miền Bắc Bộ. Một chút gió heo may nhuốm cho sắc vàng của nắng thu thêm kiêu kì, dịu dàng mà quý phái.
Chớm thu. Cảnh sắc chưa rõ màu đổi thay. Và mùa cưới. Mùa của những đính ước và hò hẹn. Tay trong tay, môi kề môi, họ đằm thắm và rạng rỡ bên nhau bên cảnh sắc thiên nhiên hữu tình, đầy thơ mộng với tháp Rùa và cầu Thê Húc cong cong buông mình vào đền Ngọc Sơn cổ kính…
Lòng em vui và những yêu thương chợt đến. Máy ảnh trên tay và em lia lịa bấm. Quãng đường gần hai tiếng đạp xe, những con phố với những khúc quanh đã cho tôi một bộ sưu tập ảnh cưới mùa thu rạng ngời và vô vàn những xúc cảm khó gọi thành tên.
Chọn ảnh và viết chú thích là những công đoạn cuối cùng của bài tập học phần. Em mỉm cười vu vơ và biết rằng mình đã yêu thu Hà Nội và một chút gì đó của mảnh đất này. Bóng dáng của người thiếu nữ Hà thành trong những tà áo dài truyền thống mang nét đẹp của người con gái phương Đông. Họ đẹp dịu dàng và e thẹn trong sắc thu và tràn đầy nhựa sống của tuổi trẻ trong tình yêu đôi lứa.
Yêu xa, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, tinh yeu, yeu xa, hanh phuc, cho anh, yeu anh, nho anh, tinh ban, tinh yeu, tinh nhan, yeu thuong, tinh yeu nu gioi
Sớm trở về bên em nhé, nắng của em… (Ảnh minh họa)
Và em biết đến Hà Nội với những yên bình, của mùa thu hương cốm mới, của thiếu nữ Hà thành dịu dàng tỏa nắng về tinh khôi…
Em đã nhớ thương…
Nhìn những đôi tình nhân tay trong tay trong ngày lễ thiêng liêng nhất, nơi tình yêu thăng hoa và tỏa sáng nhất, em chợt chạnh lòng và những giọt nước mắt không biết tự bao giờ cứ thi nhau chan chứa trên khóe mi… Trái tim em đập mạnh…
Chuyến xe buýt số 09 Cầu Giấy – Bờ Hồ đã mang anh đến bên em, cho em những rung động đầu tiên. Anh đã nắm tay em đi giữa phố cổ trong cái se lạnh của tiết thu và nắng hanh. Bàn tay anh ấm và đủ để tay em nằm gọn trong khung trời ấm áp ấy. Em không cựa quậy mà mỉm cười vu vơ, bước đi thật chậm bên anh. Nhìn bóng hai ta đổ rợp trên những con đường nhuộm đỏ ráng chiều, em thấy mình được che chở và bình yên lạ.
Anh và em sóng bước bên nhau cho đến một ngày định mệnh khiến hai ta phải chia xa…
Người ta vẫn thường nói đến hai tiếng “Yêu xa”. “Yêu xa” nghe sao như có gì đó xót xa mà thầm lặng. Tưởng chừng đó là khi sợi dây gắn kết giữa hai người bền chặt tưởng như không một quyền năng nào có thể tách rời. Họ mỉm cười hạnh phúc và trao nhau những tin yêu.
Dân gian có câu “Xa mặt cách lòng” nhưng tình yêu đôi lúc cũng cần những khoảng cách nhất định. Là khi yêu thương đủ lớn, trái tim ta sẽ biết sống có trách nhiệm hơn và biết gửi trao những rung động nơi con tim theo đúng cách. Tình nhân khác tình bạn ở khoảng cách của trái tim nhưng lại gặp tình bạn ở điểm chung duy nhất là những thương yêu và tin cậy.
Dường như họ sinh ra là để cho nhau và chỉ cho riêng nhau mà thôi…
Và em tin. Tin ở một phương trời xa, anh cũng đang giữ chặt đầu còn lại của sợi dây tình yêu mà tay em đã biết bao nhiêu tháng ngày đợi chờ và hi vọng ngày anh trở về.
Em ước mình là nhành cỏ ba lá, gieo cho mình những hi vọng nhỏ để những nguyện ước không theo gió bay xa. Và em tự cho mình quan tâm anh theo cách của riêng em...
Bởi từ khi nào anh đã trở thành một phần trong em mất rồi…
Em gửi vào trong gió muôn triệu màu xanh, màu xanh của nhành cỏ ba lá, của bầu trời sáng trong, màu xanh của những nguyện cầu nơi em... Mong nơi anh hai tiếng bình yên!
Sớm trở về bên em nhé, nắng của em…

Nếu tôi biết rằng...


Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”...

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ nắm lấy bàn tay của bạn và gọi bạn quay về.
Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “Mình yêu bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn; và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc.
Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.
Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào.
Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.
Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.
Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”. Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.
Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!

Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh...


Em có thể sẽ bước đi trên một con đường mới khiến em an nhiên, sẽ ở bên người cho em những xúc cảm ngọt ngào của hạnh phúc. Em có thể ra đi, nhưng xin em, đừng đi mãi mãi…

Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh...
ảnh minh họa
Có một ngày, anh biết, bàn tay em sẽ chối từ nắm lấy tay anh dù là trong rét lạnh…
Có một ngày, anh biết, em sẽ hờ hững trong vòng tay anh, dù là một cái ôm từ đằng sau thật chặt như ngày xưa em từng thích…
Có một ngày, anh biết, nước mắt em rơi sẽ không còn vị mặn bởi những phai nhạt từng ngày của yêu thương…
Có một ngày, anh biết, em sẽ thôi không dỗi hờn, không oán trách những phút vô tâm ngốc nghếch đến đáng trách của anh…
Có một ngày, anh biết, em sẽ không thấy mình còn cảm thấy lạc lõng trong trái tim anh nữa…

Vì em đã lựa chọn bước đi…
Có một ngày, anh biết, em sẽ thôi không còn tự hỏi mình liệu tình yêu anh dành cho em đã lớn đến bao nhiêu nữa…
Bởi ngày đó, anh hiểu, em đã mệt mỏi vì yêu anh…
Anh nhìn sâu vào đáy mắt em và nhận ra một điều chưa bao giờ em nói, rằng “Em muốn dừng lại, sau những gì đã qua…”.
Bàn tay em đã muốn buông lơi để nắm lấy một bàn tay khác.
Trái tim em đã lỗi nhịp để gọi một cái tên khác, không còn là anh.
Những vô tâm, những hẫng hụt, những khoảng trống lòng… đã vô tình đẩy mình đi xa nhau. Cả hai chúng ta đang dần dần cô đơn trong những yêu thương mà anh và em từng có…
Nếu một ngày em mệt mỏi vì yêu anh, hãy nói anh nghe…
Đừng âm thầm chịu đựng những phút giây bên nhau mà lặng yên đến ngột ngạt. Đừng để tình yêu từng ngày trôi qua một cách nặng nề và gò bó…
Bởi những yêu thương mình từng có đã thật đậm, thật sâu…
Đừng khóc một mình, buồn một mình, thương mong một mình…
Hãy nhớ, bản thân mình cũng rất đáng được trân trọng, nâng niu…
Nếu một ngày em quá mệt vì phải yêu anh, thì anh, sẽ buông tay em ra như chưa từng được nắm lấy…
Con tim có những lý lẽ riêng của nó, cả anh và em đều không có quyền trói buộc những điều đó trong những thứ chỉ na ná tình yêu…
Và hôm nay, anh đã buông tay em ra rồi đấy.
Em có thể sẽ bước đi trên một con đường mới khiến em an nhiên, sẽ ở bên người cho em những xúc cảm ngọt ngào của hạnh phúc tròn đầy. Em  có thể ra đi, nhưng anh xin em đừng đi mãi…
Bởi những ngày không em…
Liệu đã quá muộn màng khi đến lúc ta xa nhau anh mới biết, với anh, em đã là tất cả. Và sẽ mãi là tất cả, chỉ của riêng anh…
Nếu một ngày em quá mệt vì phải yêu anh, hãy đi thật xa và anh sẽ không níu kéo. Vì anh tin có một ngày em sẽ quay lại, khi em đã quá mệt vì phải ở xa anh…
Bởi định mệnh đã lựa chọn em – ngay từ lúc bắt đầu – sẽ là yêu thương của anh mãi mãi – cho đến sau này, cho đến cuối con đường…
Anh sẽ chờ, sẽ đợi, dù nắng, dù mưa… đến khi em trở về!
 
Support : Tài Liệu Học Tập | Vui Cười | Kỹ Năng
Copyright © 2011. Life To Sharing - All Rights Reserved
Design by Mr.Csmprince Published by SVnet
Proudly powered by Blogger